Tư Thái Cung Phi

Chương 168 : Say mê

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Tiên Thái Phi.



Hữu An vương phủ.



Nam tử trước mắt vận một thân áo bào bằng gấm màu hạnh hoàng, trên áo choàng thêu hoa văn hình lá trúc vô cùng lịch sự tao nhã, dọc theo đường viền nội bào thêu hoa mộc cận (hoa dâm bụt) màu bạc, thắt lưng bằng ngọc, bên hông còn đeo một tấm ngọc bội bằng ngọc Dương Chi khắc song hạc, chân đi ủng làm bằng da hươu trắng.



Ngoại trừ việc màu sắc bên ngoài đại biểu cho quyền thế và sự cao quý, thật ra màu hạnh hoàng rất dễ làm cho nam nhân trông thư sinh yếu đuối, thế nhưng khi mặc lên trên người nam nhân này lại vô cùng phù hợp, giống như trời sinh ra đã như vậy.



Bờ vai rộng lớn nhưng có chút gầy, vòng eo tuy nhỏ nhưng lại mạnh mẽ. Sau khi hắn nói miễn lễ thì vươn tay ra, ngón tay tinh tế thon dài, trơn nhẵn như ngọc, trên đó lại còn đeo thêm một chiếc nhẫn bạch ngọc nữa.



Quả thật, đối với bất kỳ một nữ tử nào mà nói, quan trọng nhất có lẽ chính là khuôn mặt này. Anh tuấn? Tuấn tú? Thanh tú đẹp đẽ? Dáng vẻ hiên ngang? Phiêu dật như hồng hạc? Không, không, không, tất cả những từ ấy đều không thể miêu tả về hắn.



Mi dài như liễu, ngọc thụ lâm phong. Gương mặt trơn mịn trắng nõn, tuy có phần gầy ốm, nhưng lại có đường nét góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn dật. Đôi mắt đen láy thâm thúy như đầm nước khiến người ta mê muội sa lầy. Hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống như cánh bướm, mang theo một độ cong mềm mại. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ôn nhu khiến cho lòng người say đắm.



Ôn văn nhĩ nhã như vậy, nam tử một thân trí thức nhu hoà, nhưng lại toát ra một tầng ngăn cách mỏng, khiến người khác không thể nào thân cận với hắn. Đó chính là huyết mạch tôn quý trời sinh luôn bao quanh hắn.



Giống như trên đầu hắn đang đội kim quan hình rồng vậy, cao cao tại thượng, khiến người ta chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn mà thôi.



Tề Bích Quân chưa từng nghĩ tới Tứ Hoàng tử sẽ có dáng vẻ như vậy. Đột nhiên nàng nhớ tới mình đã từng phỉ nhổ chuyện Trác Văn Quân bỏ trốn theo Tư Mã Tương Như. Nếu Tư Mã Tương Như cũng có dung mạo như thế, vậy thì hành động phóng túng lớn mật của Trác Văn Quân cũng không có gì kỳ quái đúng không?



Tứ Hoàng tử nhìn Tề Bích Quân cười nói: "Nàng là Bích Quân phải không? Hôm qua bổn vương có chút say rượu nên đã vắng vẻ nàng, nàng đừng để trong lòng."
[1]: Dưỡng tinh súc duệ (養精蓄銳): bảo tồn và nuôi dưỡng tinh thần, mài giũa sức mạnh để thúc đẩy lớn hơn.



Ngọc Phi thở dài. Nàng vốn xuất thân từ tướng môn, cho nên nàng có vốn hiểu biết nhất định về việc quân sự, mở miệng nói: "Muội nghe nói mùa đông này Bắc Mông có nhiều động thái, nên có khả năng là phụ thân đã đi về phía Bắc. Người Bắc Mông bưu hãn, những cuộc chiến tranh trong quá khứ, chúng ta chưa từng giành được phần thắng, trong lòng muội khó chịu, vô cùng lo lắng."



"Mà Thất Hoàng tử lại vô tâm vô phế, mỗi ngày đều múa đao múa kiếm, ngoài miệng luôn nói muốn giống như ngoại công được ra trận giết địch, đuổi quân ngoại xâm, bảo vệ non sông, bảo vệ Đại Lương! Muội nghe xong vừa tự hào vừa chua xót, còn mang theo vài phần lo lắng và sợ hãi nữa."



Hoa Thường vỗ vỗ lên mu bàn tay Ngọc Phi, an ủi nói: "Thất Hoàng tử vẫn còn nhỏ, chờ nó trưởng thành, nói không chừng biên cảnh đã an bình rồi. Huống chi, nó là Hoàng tử, sớm muộn gì cũng phải sải cánh bay đi, tự lập cuộc sống. Nếu như Thất Hoàng tử thật sự có năng lực chỉ huy trên chiến trường, thì chính là vô cùng uy mãnh đấy."



Ngọc Phi cười cười, thở dài nói: "Ôi, xin nhận lời cát ngôn của Quý phi tỷ tỷ."



Bởi vì Hoa Thường đang mang thai nên không ngồi lâu được, liền thay đổi tư thế, sau đó cười nói: "Thất Hoàng tử như vậy đã rất tốt rồi, muội nhìn tiểu Bát mà xem, chỉ làm cho ta lo lắng không thôi, không ngày nào mà không gây rắc rối, văn chương lại luôn chểnh mảng, bắn tên cũng bắn không chuẩn, thật đúng là ứng với câu nói của người xưa, văn không thành thì võ cũng không xong. Có điều, ta cũng không yêu cầu hài tử phải quá xuất sắc, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được."



Ngọc Phi đồng ý gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng, muội cũng không mong gì hơn, chỉ hi vọng Thất Hoàng tử có thể bình an vui vẻ cả đời mà thôi."



Mấy hài tử xếp thứ sáu, bảy, tám, chín thì tuổi tương đối gần nhau, chỉ hơn kém nhau một, hai hoặc ba tuổi, còn những ca ca phía trên đều đã lớn, nên thường không chơi với nhau. Lục Hoàng tử và Bát Hoàng tử đều nuôi dưới gối Hoa Thường, tất nhiên là bằng hữu cùng nhau vui đùa. Thế nhưng Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử thì lại khá rụt rè nhút nhát, thậm chí còn có lúc lâm vào cảnh không có huynh đệ nào nguyện ý chơi với chúng.



Vì vậy Ngọc Phi mới đến đây lải nhải nhiều như vậy, chính là muốn nhi tử mình có thể hòa nhập với các huynh đệ. Nhi tử của nàng không phải là Thái tử, sao lại xa cách đứng ngoài nhân thế như vậy?



Hoa Thường là nơi để kết nối tình cảm tốt nhất. Đầu tiên, dưới gối nàng có ba Hoàng tử là Lục Hoàng tử, Bát Hoàng tử và Thất Hoàng tử đều gần tuổi nhau, có thể chơi cùng nhau. Mà Tứ Hoàng tử lại là cầu nối giữa nhóm các tiểu Hoàng tử và nhóm các Hoàng tử đã trưởng thành. Trừ Thái tử ra, không có ai là không thích hắn.



Cùng chơi với một nhóm người như vậy, chắc chắn chẳng có gì xấu.