Tư Thái Cung Phi

Chương 178 : Trò khôi hài

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Nguyệt Đức phi.



Beta: Ka Thái hậu.



Thượng Dương cung.



Hoa Thường nghe vậy, thấy vẻ mặt Lan Chi vô cùng thần bí, lại còn cười cười, nên nàng liền phất tay cho những người không liên quan trong điện lui xuống, nghe tin đồn về Đông cung cũng phải cẩn thận một chút.



Thấy mọi người đã lui xuống hết, Hoa Thường mới mở miệng nói: "Rồi sao nữa?"



Lan Chi mặt mày hớn hở, thấp giọng nói: "Thái tử nói giữ đứa nhỏ, đương nhiên các bà đỡ đã nhận được ý chỉ. Khi ấy Thái tử phi đang trong tình huống vô cùng nguy cấp, các bà đỡ thương lượng một hồi, quyết định bỏ mẹ giữ con. Nhưng lại không nghĩ tới, khi đó Thái tử phi vừa lúc tỉnh lại, nghe thấy lời thảo luận của các bà đỡ."



Hoa Thường nhíu mày: "Thái tử phi Chu thị nghe thấy bà đỡ nói Thái tử muốn giữ lại đứa nhỏ sao?"



Nghe thấy cái gì mới là điều quan trọng nhất, là bà đỡ dựa theo quy củ, cố gắng giữ được đứa bé, cuối cùng khiến Thái tử phi bỏ mạng, hay là Thái tử, Hoàng đế công khai yêu cầu giữ lại đứa nhỏ. Hai ý này đối với Thái tử phi mà nói thì sự tiếp nhận hoàn toàn không giống nhau, cũng sẽ tạo nên kết quả khác nhau.



Lan Chi đưa tay lên che miệng, hạ giọng nói: "Người của chúng ta trong phòng sinh báo lại, nói rằng Thái tử phi rõ ràng là nghe thấy bà đỡ nói Thái tử muốn giữ lại đứa nhỏ."



Hoa Thường hơi nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Thái tử phi thế nào?" Mặc dù trong lòng Hoa Thường không thích Thái tử phi, nhưng nàng cũng cảm thấy nàng ta đáng thương. Nữ nhân ở thời đại này, bất luận địa vị có tôn quý bao nhiêu, chung quy vẫn bị trói buộc với người khác.


Luận về việc nắm rõ tâm tư Hoàng đế, người duy nhất có thể sánh bằng Hoa Thường, chắc cũng chỉ có Trần Hỉ mà thôi. Trình độ hiểu rõ Hoàng đế của bọn họ gần như là tương đương nhau, chỉ là điểm chú trọng của mỗi người lại không giống nhau. Trần Hỉ biết lúc này biện pháp giải quyết tốt nhất chính là im lặng.



Nhưng mà, Hoàng đế có thể im lặng, còn nô tài thì không thể im lặng mãi được. Có rất nhiều chuyện cần ngươi phải mở miệng. Đến thời gian ngọ thiện, có nói hay không? Bên ngoài có đại thần muốn cầu kiến, có nói hay không? Mà bây giờ Trần Hỉ và những cung nhân tâm phúc trong chính điện đều biết, nếu ai ở trước mặt Hoàng đế lên tiếng trước, thì kẻ đó chính là người chết đầu tiên.



Trần Hỉ không tiếng động thở dài, ông có thể đoán được giờ khắc này tâm tình của Hoàng đế đang rối bời. Thất vọng về việc làm của Thái tử, phẫn hận về sự thất đức của Thái tử phi, và bất lực sâu sắc về kết quả cuối cùng. Đây là một trò khôi hài, đả kích nam nhân tôn quý nhất đế quốc này đến mức vỡ tan thành trăm mảnh.



Giống như một sợi dây xích hoàn mỹ, Hoàng đế, Thái tử đều chỉ là một mắc xích nhỏ trong vòng tròn đó mà thôi. Thế nhưng, bây giờ Hoàng đế nhìn thấy bên trong vòng tròn đã xuất hiện tỳ vết, không, gần như là rạn nứt sắp đứt lìa rồi.



Loại cảm giác này khiến cho người ta muốn phát điên, khiến cho Hoàng đế đã lớn tuổi cảm thấy mệt mỏi và bất lực, giống như có giãy giụa ra sao thì hắn cũng đều rơi vào vòng lẩn quẩn như vậy.



Đột nhiên Trần Hỉ thấy một tiểu thái giám đứng ngoài cửa đang nháy mắt ra hiệu. Ông khẽ đảo mắt nhìn Hoàng đế một chút, sau đó rón rén, cố gắng hết sức không làm cho người khác chú ý mà đi ra ngoài.



Một lát sau, Trần Hỉ lại nhẹ nhàng đi vào, sắc mặt khẽ thả lỏng một chút. Hoàng đế nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, đôi mắt đen bóng nhìn Trần Hỉ, không nói gì.



Cung nhân xung quanh bị dọa đến mức hai chân run cầm cập. Trần Hỉ sẽ không bị Hoàng đế ra lệnh đánh chết, nhưng mà bọn họ sẽ có người xui xẻo trở thành kẻ đi chết thay.



Trần Hỉ khom người hành lễ, thanh âm vừa khẽ vừa thấp, cố gắng không làm Hoàng đế tức giận, lên tiếng nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, bên ngoài cung truyền tin tức tới, Hữu An Vương phi sinh rồi, là một tiểu vương tử, mẫu tử bình an."



Cung nhân xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, giống như bọn họ không cần phải đi chết nữa.