Tư Thái Cung Phi

Chương 182 : Hương tiêu ngọc vẫn

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Huệ Hoàng hậu.



Beta: Mai Thái phi.



Kiến Chương cung.



Hoàng đế nhìn Thái tử đang thẳng lưng quỳ trên mặt đất, mặt không chút cảm xúc mở miệng nói: "Trần Nghiễm, ngươi biết bản thân đang nói cái gì không?"



Tuy Thái tử duỗi lưng thẳng tắp, nhưng đây lại là sự quật cường cuối cùng của hắn. Dù hắn ngẩng cao đầu, nhưng mi mắt lại khẽ cụp xuống, không dám đối diện với phụ hoàng hắn.



"Nhi thần nói là Mỹ nhân Diệp thị mà phụ hoàng vừa mới nạp vào hậu cung, nhi thần đã quen biết nàng ấy bên ngoài cung, hơn nữa còn còn sinh lòng ái mộ." Thái tử mấp máy môi, khó khăn mở miệng nói.



Hoàng đế nhìn Thái tử quỳ bên dưới, không biết bản thân nên có biểu tình gì vào lúc này. Vì sao hài tử càng lớn, hắn lại càng ngày càng không thể hiểu nổi bọn chúng?



Ngươi gây chuyện còn chưa đủ hay sao? Hay là ngươi thấy xung quanh ngươi vẫn chưa đủ phiền phức? Tại sao ngay lúc này ngươi lại muốn làm một việc đầy tính nguy hiểm và cực kỳ tổn thương người khác như vậy?



Ngay cả Hoàng đế còn không biết bản thân hắn bây giờ có đang tức giận hay không nữa, giống như mức độ bao dung của hắn dành cho Thái tử đã tăng lên vậy. Chỉ là tinh thần và thể xác đầy mỏi mệt đã làm cho nếp nhăn nơi khóe mắt của hắn càng khắc sâu hơn.



Hoàng đế bình tĩnh lên tiếng nói: "Vậy ngươi tới nói những lời này với trẫm để làm gì?"



Thái tử nghe vậy thì ngây ra một lúc. Đúng vậy, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã diễn tập trước nhiều lần, nhưng khi chân chính đối mặt với phụ hoàng mà hắn sùng kính, thì hắn vẫn nói không nên lời.



Thái tử từ từ cúi đầu, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi. Nếu nhi thần có nói điều gì khiến lòng người bị tổn thương, xin người nhất định phải tin rằng đó không phải là ý muốn của nhi thần. Nhi thần chỉ là... Chỉ là không muốn gạt phụ hoàng, để rồi sau này phải sống trong những ngày tháng đề phòng, dè chừng và lục đục với nhau."




Thái tử thích Diệp Khuynh cũng không thật sự thích đến mức có thể làm trái ý Hoàng đế, nhưng loại tình cảm này không nói ra miệng nên có vẻ đặc biệt trân quý. Giữa bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, ở bên nhau trải qua các loại buồn vui, bây giờ lại được đặt trước trở ngại lớn, cho nên phần tình cảm ấy của Thái tử lại càng tăng thêm.



Với Thái tử hiện đang có tâm tình kích động mà nói, thì một câu nói cuối cùng của Hoàng đế càng là đổ thêm dầu vào lửa. Thái tử gần như không suy nghĩ liền phản bác Hoàng đế: "Cái gì gọi là "đó chỉ là một nữ nhân"! Người mà nhi thần thích chẳng là gì cả, cho nên có thể tùy tiện tìm một lý do hoang đường để phụ hoàng xử tử đúng không? Còn nữ nhân mà phụ hoàng thích thì sao? Có thể ngồi ở địa vị cao, có thể sinh ra ba nam một nữ, có thể ép mẫu hậu tới mức không thở nổi! Rốt cuộc phụ hoàng có tư cách gì mà giáo huấn nhi thần!"



Không sai, người Thái tử nói chính là Hoa Thường.



Quan hệ giữa Đông cung và Thượng Dương cung chính là tầng băng dày ba thước, không phải là lạnh lẽo ngày một ngày hai.



Có thể nói từ nhỏ Thái tử đã lớn lên dưới "bóng ma" Thượng Dương cung. Mẫu hậu không được sủng ái, mà Hiền phi lại sủng phi hậu cung. Đại sự như Tây tuần, Hiền phi được đi theo, ngồi ở vị trí ngang hàng với phụ hoàng, tiếp nhận quỳ lạy. Nhiều năm như vậy, mẫu hậu cô đơn và tịch mịch, hắn đều thu hết vào trong mắt.



Mà Hoa Thường với ba nam một nữ cũng gần như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Thái tử. Tứ đệ được sủng ái, Bát đệ chống đối, hắn đều cảm thấy áp lực và thống khổ!



Hoàng đế nghe Thái tử nói xong, ban đầu là ngây dại, sau đó chính là phẫn nộ, cho nên hắn liền cầm cái nghiên mực ném xuống!



Ném rất chuẩn, sau mấy tháng, đầu của Thái tử lại bị rách. Máu tươi theo trán chảy xuống, khiến cho gương mặt của Thái tử bị máu tươi bao phủ.



Nhưng lần này Hoàng đế lại không hề hối hận. Sau khi ném nghiên mực, hắn bình tĩnh nhìn Thái tử máu chảy đầy mặt, kiềm nén sự tức giận xuống, nhàn nhạt nói: "Đi xuống đi."



Sau đó hắn xoay người nói với Trần Hỉ: "Ban một dải lụa trắng cho Diệp Mỹ nhân, Đức phi hàng xuống Phi vị, lấy lại phong hào, cấm túc."



Cuối cùng, trong Kiến Chương cung chỉ quanh quẩn tiếng gào rống đầy thống khổ của Thái tử