Tư Thái Cung Phi

Chương 187 : Phẫn nộ

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Huệ Hoàng hậu.



Beta: Mai Thái phi.



Vắng hai vị Hoàng tử, hành cung trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, có điều các cung nhân vẫn an phận như thường.



Hoa Thường che miệng ho khan vài tiếng, vịn tay Lan Chi ngồi lại trên ghế, sau đó mở miệng nói: "Các vị đại nhân, bổn cung tín nhiệm về nhân phẩm và năng lực của các vị, cũng tin tưởng vào sự phán đoán chuyên môn của các vị tướng quân, nhưng mà Trầm Đô thủ không được cũng phải thủ."



Đô Chỉ Huy Sứ - Liên Thừa Uẩn chắp tay trả lời: "Chúng thần thà chết không đầu hàng!"



Trong mắt Hoa Thường dường như có hơi nước. Đúng thế, thời đại này, làm quan không nhất thiết phải chú trọng vào năng lực, mà là nhìn vào nhân phẩm. Gặp thiên tai và chiến loạn, tuy bọn quan viên không có khả năng xử lý, nhưng mà bọn họ có thể mặc kệ tất cả để nhảy vào đống lửa.



Khó mà nói rõ đây là một loại cao thượng hay là ti tiện nữa, nhưng mà Hoa Thường tôn kính mỗi người bọn họ.



Sao có thể yêu cầu nhiều hơn ở bọn họ được đây? Đây là giới hạn của thời đại, là giới hạn của giáo dục, là giới hạn của tư tưởng, thật ra cũng không có liên quan gì mấy đến bản thân các quan viên.



Ngay cả mệnh mà bọn họ cũng không màng, ngươi còn muốn như thế nào nữa đây?



Hoa Thường chớp chớp mắt để xua tan ẩm ướt nơi khóe mắt, mở miệng nói: "Trung thừa đại nhân, xin ngài lập tức động viên bá tánh trong thành, nam nhân tráng niên thì nhập ngũ sung quân, phụ nữ và trẻ em thì làm hậu cần, quyết sống chết giữ cửa thành!"



"Liên Thừa Uẩn đại nhân, hai ngàn quân canh giữ bên trong thành, xin ngài bố trí binh lực, trấn thủ tường thành."



"Khai Phủ Doãn đại nhân, xin ngài làm tốt công tác động viên và trấn an, cần phải làm cho trên dưới Trầm Đô đồng lòng, cùng chống quân địch."
Hoàng đế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Chu Minh, nghiến răng nói: "Ngươi nói nơi nào?"



Chu Minh cảm thấy sởn tóc gáy, nuốt nuốt nước miếng, đối mặt với sự áp bách của Hoàng đế, khó khăn nói: "Là Du Lâm, và Trầm Đô."



Tấu chương trong tay Hoàng đế bịch một tiếng rơi xuống đất. Bởi vì trên sàn lót đệm rất dày, cho nên gần như không có âm thanh gì, nhưng mà tiếng động nhỏ như vậy vẫn làm cho Chu Minh toát mồ hôi lạnh.



Hoàng đế kéo kéo khóe miệng, bật cười, hắn nhìn Chu Minh, thanh âm mềm nhẹ: "Ý của ngươi là, Du Lâm - chỗ Thái tử của trẫm, còn có Trầm Đô - nơi có Quý phi và hai vị Hoàng tử của trẫm, đều lâm vào chiến loạn sao?"



Đầu Chu Minh cúi thấp xuống đất, không dám ngẩng lên, trả lời: "Khói báo động ở Du Lâm đã xuất hiện được một lúc, còn khói báo động ở Trầm Đô thì vừa mới phát ra. Chúng bốc lên quá gần nhau. Theo thần suy đoán, có thể đại quân của giặc vòng xuống phía nam, trong thời gian ngắn đã công phá Du Lâm, rồi thẳng đến Trầm Đô."



"Hoàng thượng! Thần liều chết can gián, xin Hoàng thượng tăng tốc tiến trình, mau mau hồi kinh! Chuyện ở Trầm Đô vô cùng kỳ quái, có khả năng đó là nhắm vào Hoàng thượng, chỉ là người đã đột ngột quay về. Hoàng thượng, bảo trọng long thể, tất cả về kinh rồi lại bàn bạc tiếp!"



Tròng mắt Hoàng đế đều đỏ hết cả lên. Hắn nhìn Chu Minh, đôi tay nắm chặt lấy bả vai Chu Minh, nghiến răng, gằn giọng nói: "Ngươi muốn nói với trẫm là Thái tử của trẫm không quan trọng. Cửu Hoàng tử, Thập Hoàng tử của trẫm không quan trọng, nữ nhân của trẫm cũng không quan trọng đúng không!? Hả! Trả lời trẫm đi!"



Chu Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, gằn từng chữ nói: "Đúng, bọn họ đều không quan trọng bằng bệ hạ."



Hoàng đế suy sụp, buông lỏng tay ra, hai mắt vô thần nhìn Chu Minh, đôi môi giật giật, nhưng lại không nói được gì.



Sao hắn có thể trách tội người này đây? Y là tâm phúc của hắn, vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện không thể lộ ra ánh sáng, chịu bao nhiêu nguyền rủa và tội nghiệt, trên mình mang bao nhiêu cừu hận và gánh nặng.



Hoàng đế ôm ngực, ngón tay siết chặt lớp vải nơi tim, sắc mặt tái nhợt. Chu Minh thấy thế, rốt cuộc kinh hoảng: "Hoàng thượng!"