Tư Thái Cung Phi

Chương 189 :

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Huệ Hoàng hậu.



Beta: Mai Thái phi.



Trầm Đô, hành cung.



Lửa, nơi nơi đều là lửa. Ngày đó cả bầu trời đều bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm mỹ lệ. Cảnh sắc đẹp đẽ như vậy, có lẽ cả đời người chỉ có thể nhìn thấy vào lúc này thôi.



Những cung nhân nơi đó chỉ cần còn sống thì đều phóng hỏa hết.



Chết? Đúng vậy, rất thống khổ, nhưng có người làm bạn cùng mà. Có kẻ địch, có bằng hữu, còn có chủ nhân ở bên cạnh. Cho nên, không hề đau chút nào, không một chút nào. Bởi vì tất cả bọn họ đều đã sớm tuyên thệ với người ở trong đại điện kia, bất luận sinh tử ra sao, đều nguyện sẽ trung thành đến cùng.



Tuy không thể bảo hộ nương nương không bị thương tổn, nhưng mà bọn họ cũng đã dùng hết tất cả những gì mình có. Ngay cả tính mạng cũng không màng, làm sao có thể không tính là trung thành cơ chứ.



Hẳn bọn họ là một đám nô tài hạnh phúc nhất đúng không? Bởi vì từ đầu đến cuối, chủ nhân của bọn họ đều không vứt bỏ bọn họ, cho nên cùng nhau chết đi chính là điều hạnh phúc nhất lúc này. Đây cũng là vọng tưởng xa xỉ nhất trong nội tâm bọn họ thời khắc này.



Nương nương, trên đường xuống hoàng tuyền, xin người hãy đợi một chút, chúng nô tài sẽ nhanh chóng tới hầu hạ người.



Nhóm thi thể cuối cùng đều sẽ hóa thành tro bụi, nhưng bọn họ đều mang theo tươi cười. Mà những kẻ địch kia thì mang theo tuyệt vọng và kêu gào thảm thiết.



Kham Bố vương và nhi tử Phục Khiên dưới sự bảo vệ của thân binh và tướng lĩnh rốt cuộc cũng chạy ra khỏi hành cung, xem như nhặt về được cái mạng. Tất cả mọi người đều kinh hoảng không thôi, bởi vì đây chính là giành lại mạng sống từ tay tử thần.



Kham Bố vương thở hổn hển, trên mặt toàn là tro đen, phong độ cùng với ưu nhã đều đã biến mất, không còn một chút gì. Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, giọng nói nghẹn ngào, có chút khó khăn: "Có bao nhiêu người chạy ra?"



Ánh mắt Phục Khiên mông lung, lắc lắc đầu nói: "Sau khi phóng hỏa, cửa cung liền đóng lại, người chạy ra được chỉ có vài tốp. Người Hồ Nhung chúng ta chiếm đa số, cũng không đến một ngàn người. Phía Bắc Mông chắc cũng chỉ mấy trăm người."



Đôi môi Kham Bố run rẩy, giọng nói đứt quãng: "Đại Khâm đâu? Hình như bổn vương không thấy hắn."



Tướng lĩnh Bắc Mông ở kế bên cũng kinh hoảng tìm kiếm khắp nơi. Đại Khâm là người thừa kế Bắc Mông, hơn nữa hai huynh trưởng của hắn đều hết sức bình thường. Nếu như Đại Khâm xảy ra chuyện ở đây, thì Bắc Mông thật sự sẽ phát điên mất.



Phục Khiên bị sặc ho khan vài tiếng, sau đó mở miệng nói: "Người của chúng ta không nhìn thấy Vương tử Đại Khâm, có thể là chạy ra được, cũng có thể không. Ai mà biết."



Đây là sự khác biệt giữa Bắc Mông và Hồ Nhung. Hồ Nhung là chế độ xã hội nô lệ, tuy so với xã hội phong kiến thì lạc hậu hơn, nhưng với chế độ xã hội này, địa vị của Vương là tối cao. Khi gặp nguy hiểm, bản năng của bọn thuộc hạ gần như là bảo hộ Vương và Vương tử đầu tiên, cho nên Kham Bố và Phục Khiên xem như là bình an, không có việc gì.



Còn Bắc Mông là dân tộc du mục. Sự phân cấp trong giai cấp xã hội tương đối rời rạc, không rõ ràng. Việc Đại Hãn và một tên dũng sĩ nào đó giao đấu với nhau trên thảo nguyên là chuyện bình thường. Vậy nên tất nhiên khi gặp nguy hiểm, sự bảo hộ Vương tử của bọn họ không phải là bản năng. Trong đại điện, người bên cạnh Đại Khâm gần như tán loạn, tan tác như rắn mất đầu, chỉ còn vài người ở lại bảo hộ.



Cho nên rốt cuộc hiện tại Đại Khâm như thế nào, thật đúng là không dám kết luận.



Kham Bố từ từ nhắm mắt lại. Hai mươi tuổi hắn đã kế thừa Vương vị. Trong mười ba năm chấn hưng Hồ Nhung, cuối cùng bây giờ hắn mới hiểu thế nào là bất lực và tuyệt vọng.



Không phải do tổn thất nặng nề về quân binh, không phải do bản thân suýt chút nữa là mất mạng, cũng không phải do không rõ sống chết của Vương tử Đại Khâm, mà là tất cả những gì nữ nhân kia đã làm thể hiện một điều vô cùng sâu sắc.



"Đi thôi, dẫn theo tất cả binh lính còn lại rời đi hết. Trong thành Trầm Đô còn một vạn binh lính của chúng ta, tập hợp tất cả lại rồi xuất phát." Kham Bố vương nghẹn ngào, cả người giống như già đi vài tuổi.



Phục Khiên tuổi trẻ khí thịnh. Tuy vừa mới trải qua sinh tử, nhưng sự bốc đồng và nhuệ khí không biết trời cao đất dày vẫn không thuyên giảm chút nào. Hắn phản bác: "Phụ vương! Chẳng lẽ chúng ta cứ vậy mà rời đi sao? Chúng ta đã chịu tổn thất lớn như thế, cho nên phải càn quét cướp bóc trong thành Trầm Đô một phen. Viện quân Đại Lương chắc cũng phải mấy ngày nữa mới đến, chúng ta không thể đi uổng phí chuyến này được, tổn thất nhiều dũng sĩ như thế mà!"



Kham Bố vương mở to mắt. Đồng tử của hắn pha một chút màu xanh, ánh nắng chiếu vào khiến nó càng thêm trong trẻo. Nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại tràn ngập sự thất vọng: "Kẻ địch của chúng ta không phải là Đại Lương nữa, cho nên, không cần cướp bóc."



Phục Khiên không rõ mà hỏi: "Phụ vương, người đang nói gì vậy? Kẻ địch của chúng ta không phải Đại Lương thì là ai? Đại Lương càng thêm cường thịnh, nếu không liên thủ với Bắc Mông, thì căn bản chúng ta không tránh được vận mệnh bị Đại Lương thâu tóm."




Hoàng đế ép mình nghĩ theo hướng tốt. Chắc hẳn thời gian vẫn kịp, Thường nhi và hai đứa nhỏ nhất định có thể bình an trở về. Chỉ cần vận khí không quá kém, thì nhất định có thể trở về.



Có điều, cái loại dự cảm bất an vẫn quanh quẩn trong lòng, loại dự cảm này đạt tới đỉnh điểm khi Thái tử trở về.



Trực giác nói với hắn, nhất định hắn sẽ mất đi điều gì đó.



Nếu Thái tử đã trở về, như vậy Thường nhi và tiểu Cửu, tiểu Thập đâu?



Hắn không muốn để ý tới Thái tử, hắn cũng không muốn biết Thái tử đã làm những gì, hiện tại hắn chỉ muốn biết tin tức bình an.



"Thần, Dương Liêm tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Giọng nói trầm thấp lại mang theo vài phần nghẹn ngào quanh quẩn ở trong đại điện trống rỗng.



Hoàng đế nhìn Dương Liêm đang quỳ gối phía dưới với cái đầu dập sâu sát mặt đất, trong lòng Hoàng đế trở nên buốt lạnh.



Nếu tất cả đều bình an, Dương Liêm sẽ không phải như bây giờ - không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.



Dương Liêm không nghe thấy Hoàng đế nói gì, chậm rãi ngẩng đầu lên, rũ mắt, giọng nói mang theo chết lặng, bi thương: "Bắc Mông và Hồ Nhung liên quân đánh bất ngờ Trầm Đô, thần phụng mệnh Kỳ Quý phi, mang theo Cửu Hoàng tử và Thập Hoàng tử rời khỏi Trầm Đô, đêm tối hành quân."



"Dọc theo đường đi, tuy không có truy binh, nhưng Du Lâm, Trầm Đô lục tục thất thủ khiến cho dân gian chấn động, sơn phỉ nổi lên khắp nơi. Thập Hoàng tử uống thảo dược an thần nên ngủ rất sâu, ngoại trừ gầy ốm một chút cũng không có gì đáng lo ngại. Mà Cửu Hoàng tử thì đã hiểu chuyện nên bị kinh hách, đường đi thì cực kỳ nguy hiểm, tinh thần bị tổn thương nên nửa đường sinh bệnh nặng, sốt cao không lùi. Thần không thể không ngừng hành quân, tìm thầy hỏi thuốc, thật vất vả mới chuyển nguy thành an. Có điều phải nghỉ ngơi cho tốt nên trì hoãn hành trình, cho đến hôm nay mới có thể hồi kinh."



Hoàng đế trầm mặc lắng nghe, hắn đã rõ: Cửu Hoàng tử, Thập Hoàng tử đều đã thoát khỏi nguy hiểm, bình an không có việc gì. Như vậy người vẫn luôn không xuất hiện trong miệng của Dương Liêm cũng chỉ còn lại Kỳ Quý phi — Thường nhi của hắn.



Dương Liêm gầy đến mức khá đáng sợ. Hốc mắt hãm sâu có vài phần dáng vẻ ngoại tộc, mang vài phần hơi nước, chỉ là bị làn mi rũ xuống kia che khuất. Hắn mở miệng nói: "Kỳ Quý phi không đi với thần. Nương nương nói phải đại diện cho Hoàng thượng, đại diện cho Hoàng thất mà ở lại Trầm Đô, cùng bá tánh đứng trước mặt kẻ địch bên ngoài."



Dương Liêm hơi ngẩng đầu lên, có lẽ làm vậy thì sẽ khiến nước mắt yếu đuối không thể chảy xuống.



"Hoàng thượng, thần không cách nào ngăn cản nương nương. Một khắc đó Quý phi nương nương khiến thần không thể có chút ý muốn đối nghịch nào. Thần biết, thần không thể nào đưa nương nương đi, bởi vì, đó chính là vũ nhục nương nương."



Hoàng đế trở nên hoảng hốt, đôi môi trắng bệch đến mức không còn một chút huyết sắc.



"Bởi vì Cửu Hoàng tử bệnh nặng trì hoãn hành trình, cho nên trên đường đi thần cũng nghe được thêm nhiều tin tức về Trầm Đô. Quý phi nương nương đốt hành cung. Nương nương, hai ngàn cung nhân trong hành cung, cùng với hai vạn tám ngàn tên kỵ binh Bắc Mông và Hồ Nhung đều chết ở trong trận cháy lớn đó."



"Lửa lớn cháy bảy ngày bảy đêm, toàn bộ hành cung trở thành một vùng than tro. Thần ở ngoài ngàn dặm mà vẫn có thể nhìn thấy rõ được khói đen trên bầu trời. Làn khói ấy bay lên rồi lan ra, thật là đẹp."



Vẻ mặt của Dương Liêm đờ đẫn, đôi tay lại không tự chủ được mà hơi run rẩy, ngón tay vô ý thức như muốn bắt lấy cái gì: "Chính điện cháy sạch sẽ nhất, một lượng lớn dầu hỏa và huỳnh lân đã thiêu trụi nơi đó. Trong chính điện không còn thi thể của một ai, đều đã biến thành than. Trung thừa Trầm Đô tiến đến giải quyết hậu quả chỉ có thể dựa vào một mảnh cung trang màu hạnh hoàng kia để xác nhận tro cốt của nương nương."



"Hơn nữa đã không còn được bao nhiêu, gió to có thể mang đi bất cứ thứ gì sau trận cháy lớn."



Dương Liên đỏ bừng hốc mắt nhìn Hoàng đế, nói thêm: "Sau khi giải quyết xong hậu quả, Trung thừa Trầm Đô tự vẫn trước hành cung, để lại di ngôn, hi vọng có thể được mai táng bên cạnh hành cung, đợi tro cốt của Quý phi nương nương phân tán đi mọi nơi."



Đôi môi trắng bệch của Hoàng đế rốt cuộc cũng có chút màu sắc, có điều là màu xanh tím, cho thấy bệnh tật và thống khổ.



Trần Hỉ lệ rơi đầy mặt vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàng đế đang lung lay, sau đó thất thanh hô lên: "Truyền Thái y!"



Tay Hoàng đế nắm chặt lấy lớp vải của y phục nơi trái tim.



Thì ra, bệnh tim đau như vậy sao? Giống như tim bị móc xuống một khối, vắng vẻ, gió lạnh thổi vào, lạnh thấu xương.