Tư Thái Cung Phi
Chương 191 : Ngoại truyện 3 - tiểu tứ (hai)
Ngày đăng: 00:38 19/04/20
Edit: Dương Hiền dung.
Beta: Tiên Thái phi.
Kiến Chương cung.
Tiểu Tứ mặc thường phục của Hoàng tử màu lam đậm thêu chỉ vàng, trên đầu đội kim quan. Hắn vốn là một công tử văn nhã, cao gầy đĩnh đạc, tràn đầy quý khí, nhưng bây giờ sắc mặt hắn lại đầy vẻ hoảng sợ, bước chân lảo đảo.
Mẫu phi, mẫu phi... Người ở đâu?
Tiểu Tứ ngơ ngác chạy về phía trước, trái tim đập liên hồi. Dường như hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch một cách rõ ràng, nhịp điệu cũng không nhanh, cứ từng hồi từng hồi, kiên định và mạnh mẽ. Tiểu Tứ từ từ ôm ngực, lần đầu tiên hắn cảm nhận được trái tim bệnh tật của mình tồn tại một cách mạnh mẽ đến như vậy.
Ngươi muốn gì? Ngươi đang kích động vì ai? Ngươi mạnh mẽ như vậy là vì chống đỡ cho ta sao?
Đôi môi của tiểu Tứ đã tái nhợt, có lẽ do thiếu nước nên xuất hiện những đường nứt nẻ, hô hấp nặng nề.
Tiểu Tứ thấy có người đang quỳ ở cửa chính điện, đó là Dương Liêm.
Tiểu Tứ dừng bước, tâm trạng hoảng hốt, đương nhiên hắn nhận ra Dương Liêm. Đây là tâm phúc của phụ hoàng, chưởng quản thủ vệ cấm cung, là người phụ hoàng có thể giao phó tính mạng của mình, cũng là người đi cùng với phụ hoàng và mẫu phi đến Trầm Đô.
Tiểu Tứ như dùng hết khí lực của cả đời, bước từng bước qua đó, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt Dương Liêm, nhìn vào mắt hắn ta, thanh âm nhẹ như lông hồng, mỏng manh giống như chỉ cần một ngọn gió thổi qua là sẽ tan biến: "Dương Liêm đại nhân, sao ngài lại quỳ ở đây?"
Dương Liêm quỳ cũng đã lâu, sau khi Hoàng đế ngất xỉu, hắn liền tự giác ra trước cửa chính điện mà quỳ gối. Hắn đã phụ sự tín nhiệm của Hoàng đế, không thể bảo vệ tốt Hoàng đế, không thể bảo vệ tốt người trên đầu trái tim của nam nhân tôn quý nhất kia.
Vết thương trên thân thể thì có thể khỏi hẳn, cho dù có để lại sẹo đi nữa thì cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng vết thương lòng thì phải chữa trị thế nào đây? Không có vết thương, cũng không để lại sẹo, thế nhưng lại chẳng khác là bao, không có cách nào chữa lành.
Dương Liêm nâng mắt lên, thấy tiểu Tứ chờ đợi trong tuyệt vọng và yếu ớt. Hắn không biết phải trả lời vị Hoàng tử tôn quý này thế nào.
Tứ Hoàng tử văn chất nho nhã, phong độ thanh tao. Tứ Hoàng tử ôn nhu thiện lương, nhân từ rộng lượng, mặc dù sức khoẻ không tốt nhưng cũng không bao giờ giận chó đánh mèo. Có lẽ do được mẫu phi dạy bảo tốt, cho nên tác phong hành sự của hắn luôn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và thư thái như mộc xuân phong [1].
[1] Như mộc xuân phong (如沐春风): Được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điều bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. Hoặc là chìm đắm trong sự tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái, giống như đắm mình trong gió xuân ấm áp. (Theo bachngocsach.com)
Mặc dù trời cao tàn nhẫn với hắn nhưng hắn vẫn luôn ôn hoà với thế nhân.
Dương Liêm từ từ cúi đầu, không biết phải nói thế nào với hài tử yếu ớt này.
Tiểu Tứ nhìn vẻ mặt của Dương Liêm, như hiểu ra tất cả. Hắn chậm rãi đứng dậy, nhếch khoé miệng lên, biểu hiện quật cường, nở nụ cười có chút điên cuồng: "Ngươi cũng giả dối, ngươi lừa ta, các ngươi đều là đồ dối trá... Mẫu phi, mẫu phi, người ở đâu, tại sao người vẫn chưa về..."
Tiểu Tứ không quay đầu mà tiếp tục chạy về phía trước, giống như cứ chạy như thế thì hắn sẽ gặp được mẫu phi đang trên đường về, sẽ gặp được người mà hắn quý trọng nhất đời này.
Thuở nhỏ, mẫu phi luôn lắc lắc cái trống bỏi trong tay. Đó là âm thanh êm tai nhất trong trí nhớ của hắn, trong đó còn có cả tiếng ngân nga của mẫu phi. Lớn hơn một chút, mẫu phi thêu cho hắn một chiếc khăn tay tinh xảo để lau mồ hôi, hắn luyến tiếc không nỡ dùng. Mẫu phi biết được, liền ngày đêm thêu thêm nhiều cái nữa, kiểu dáng đa dạng, vô cùng xinh đẹp. Lớn hơn chút nữa, mẫu phi bắt đầu chuẩn bị y phục cho hắn, giảng giải công khóa, dạy hắn đạo lý làm người...
Hắn thích nhất là được mẫu phi ôm ấp, cảm giác như tràn ngập ánh mặt trời ôn hoà, hơn nữa còn mang theo hơi thở ấm áp tươi đẹp.
Hắn thích nhất nhưng cũng áy náy nhất là khi bản thân bị bệnh. Thích chính là vì khi đó mẫu phi sẽ kề sát bên hắn, hắn có thể ở bên cạnh mẫu phi cả ngày lẫn đêm, hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận ôn nhu của mẫu phi. Áy náy là vì làm cho mẫu phi lo lắng đau lòng, chỉ cần người khẽ nhíu mày thôi thì hắn cũng sẽ rất buồn.
Mẫu phi, mẫu phi, người ở đâu?
Tiểu Bát nghe nói Tứ ca tiến cung thì liền vui vẻ đến Kiến Chương cung để gặp Tứ ca. Mấy ngày rồi nó chưa gặp Tứ ca, hơn nữa mẫu phi cũng không ở trong cung, cho nên nó cảm thấy rất là cô đơn.
Quả nhiên từ xa nó đã thấy bóng dáng Tứ ca bước ra từ Kiến Chương cung.
"Tứ ca!" Tiểu Bát hân hoan chạy vọt đến.
Tiểu Bát đợi vòng tay ôm chặt và thanh âm hòa ái, ôn nhu của Tứ ca, nhưng rốt cuộc chẳng có gì cả.
Tứ ca như hồn bay phách lạc, lướt qua hai cánh tay đang dang rộng của nó.
Hoàng đế nhìn đoàn xe càng ngày càng gần, giọng nói già nua nghẹn ngào: "Thân thể tiểu Tứ thế nào rồi? Hôm nay Thường nhi đã về, nhất định nó rất muốn đến thăm nàng ấy."
Trần Hỉ lắc đầu, nhẹ giọng trả lời: "Lần này Tứ Điện hạ đổ bệnh rất nghiêm trọng, suýt chút nữa đã không thể tỉnh lại. Thái y đều nói hung hiểm, bây giờ Tứ Điện hạ rất cần tĩnh dưỡng cho khỏe, không thể quá vui hay quá buồn. Nương nương trở về, đương nhiên là rất tốt. Nhưng nếu Tứ Điện hạ tới đó, chắc chắn cảm xúc sẽ bị kích động, thật sự quá nguy hiểm."
Hoàng đế im lặng gật đầu.
Nam nhân kiên cường như hắn trải qua nhiều ngày suy sụp tinh thần, cuối cùng đã dần dần trở lại bình thường. Hắn là chủ nhân của đế quốc này, dù có yêu một nữ nhân thì cũng không thể vĩnh viễn trầm luân như vậy.
Thần dân của hắn, bá tánh của hắn, quân đội của hắn đều đang chờ hiệu lệnh.
Dù hiện thực hay là hư ảo thì đều không cho phép hắn tiếp tục đau thương nữa. Hắn cần phải đứng dậy, gánh vác tất cả những chuyện này.
Hiện giờ Đại Lương giống như một nồi nước sôi trào, cần phải nhanh chóng đưa ra một con đường. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là chiến tranh!
Thế nhưng sự phẫn nộ và quyết tâm giống như vậy thì Bắc Mông cũng không hề thiếu, bởi vì Đại Hãn già nua của Bắc Mông đã mất đi người thừa kế - ấu tử mà ông ta yêu thương nhất.
Biên cương lúc này, chạm vào là nổ ngay.
Hoàng đế nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi vào tóc mình, giống như đang dịu dàng vuốt ve cho tình nhân.
"Thường nhi, hoan nghênh nàng về nhà."
Tiếng nói nhẹ bẫng của Hoàng đế hoà vào trong gió, cuối cùng không còn sót lại gì nữa.
Kiến Chương cung.
Hoàng đế nhìn thị vệ trình mấy chiếc hộp lên, tay hắn run lẩy bẩy, vẫn chưa mở ra.
Phía dưới là trưởng thị vệ đang quỳ trên đất, giọng nói trầm thấp: "Đó là tro cốt và di vật của nương nương, những thứ khác đã hoá thành tro tàn trong lửa lớn, xin nệ hạ nén bi thương."
Hoàng đế ngồi đờ đẫn, sau đó mở miệng nói: "Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Trưởng thị vệ hành lễ rồi cáo lui.
Cung điện lại trở nên trống rỗng, các cung nhân đều cố hết sức hô hấp thật nhẹ nhàng. Mấy ngày nay Hoàng đế nản lòng thoái chí, đau thương chẳng có cách nào để phát tiết, cho nên không ai muốn trở thành kẻ xui xẻo bị Hoàng đế trút giận.
Một lát sau, dường như Hoàng đế đã chuẩn bị xong tâm lý, hắn từ từ mở mấy chiếc hộp trước mắt mình ra.
Đồ vật trong hộp đều rất bình thường, là một ít trang sức.
Chỉ có vàng với độ tinh khiết cao nhất thì mới tồn tại được trong lửa lớn, nhưng bởi vì kỹ thuật ở cổ đại có hạn, cho nên đồ trang sức không có độ tinh khiết cao như vậy. Vì thế hộp trang sức đã hơi biến thành màu đen, hình dáng cũng vặn vẹo. Những phần không được làm bằng kim loại thì thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Có lẽ chẳng ai nhìn vào đồ trang sức như vậy mà còn thấy đẹp. Cho dù là kim quan được bảo vệ hoàn hảo nhất, thì lúc này cũng không còn đẹp đẽ nguyên vẹn nữa.
Trong chiếc hộp đó chứa tơ vàng còn sót lại, trang sức bằng ngọc và tro tàn. Đây là vật phẩm của bộ cung trang dành cho Quý phi.
Hoàng đế khẽ vươn ngón tay ra, cẩn thận chạm vào một chút. Hắn còn nhớ rõ ngày mà Thường nhi mặc bộ y phục này. Phục sức Quý phi trang trọng uy nghiêm, nàng đứng trên bậc thang cung điện, đẹp đến mức như chẳng phải người của nhân gian.
Vậy mà giờ đây mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Tựa như việc ai nấy đều cảm thấy bộ cung trang này như là đồ bỏ đi. Thường nhi đã không còn nữa, không bao giờ quay về nữa.
Hoàng đế cười khổ một tiếng, âm thanh nhỏ yếu ngắn ngủi.
Thừa nhận hiện thực đi, Trần Chương. Thường nhi của ngươi đã chết, đừng ôm hi vọng hư ảo mà chờ đợi nàng ấy trở về nữa.