Tư Thái Cung Phi

Chương 197 :

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Lan Sung nghi.



Beta: Mai thái phi.



Nghi thức hôn lễ rất long trọng, nhưng mà lại không mừng khánh [1]. Sự cung kính và trang nghiêm quá mức khiến cho buổi lễ này trông giống như một buổi hiến tế vậy.



[1] Mừng khánh (喜慶): hoạt động thổi kèn, đánh trống, tấu nhạc trong buổi lễ nghi để thể hiện sự chúc mừng, chúc phúc.



Tuy phái thanh lưu cảm thấy bức bối chưa nói ra miệng, nhưng rõ ràng là bọn họ muốn châm chọc buổi hôn lễ này đã làm lộ rõ sự mềm yếu và bi thương của triều đình. Vị Công chúa Điện hạ tôn quý kia thật sự là đang thành hôn sao?



Sau khi kết thúc những lễ tiết phiền phức, vị Công chúa Điện hạ kia giống như một tế phẩm bị mang lên trên sân khấu mang tên "bang giao hai nước."



Đương nhiên, những người dám nói ra lời này sẽ không tránh khỏi sự nổi giận của Hoàng đế và sự công kích của triều đình, không phải thân chết tộc diệt thì cũng là xử tử cả nhà.



Giữa nước với nước, giữa người với người, bất kì thứ gì thuộc phạm vi này đều rất tàn nhẫn.



Không có đúng sai, chỉ có thắng bại.



Sau khi chấm dứt nghi thức hôn lễ, Kham Bố vương dẫn theo hai nhi tử lên đường trở về Hồ Nhung. Còn sứ đoàn Hồ Nhung tất nhiên phải ở lại, đợi Công chúa Điện hạ đi cùng.



Lâm Nghi Công chúa yêu cầu chọn ra một ngày tốt nữa để sau khi Kham Bố vương trở về Hồ Nhung thì chính thức biên tái viễn gả (lấy chồng nơi ngoài biên cương xa xôi).



Ở Hồ Nhung, Kham Bố vương sẽ nghênh đón tân nương của hắn, cử hành nghi thức hôn lễ theo phong tục Hồ Nhung.



"Biên tái đường xá xa xôi, không biết trên đường đi sẽ gặp bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm đây. Điện hạ đừng đọc sách nữa, cẩn thận kẻo làm thương tổn đến đôi mắt." Thị nữ bên cạnh Lâm Nghi Công chúa lo lắng sốt ruột lên tiếng nói.



Hiện tại Lâm Nghi đang ngồi trong xe ngựa màu đỏ thắm, trước sau là mười dặm hồng trang (đồ cưới). Đội ngũ hộ tống có năm vạn nhân mã, hơn nữa bản thân nàng cũng có một vạn, tổng cộng là sáu vạn.



Đội ngũ như vậy thì không có khả năng đi nhanh, nên sẽ rất thong dong. Dù sao thì cũng không thể lập tức đến Hồ Nhung ngay được, cho nên cứ chậm rãi mà đi.



Lâm Nghi đặt quyển sách trên tay xuống, hơi hơi xoay đầu, không nói gì.



Đa số những cung nhân bên cạnh nàng đều không muốn làm của hồi môn. Có ai mà tự nguyện đi đến một nơi có khí hậu khắc nghiệt, đất đai cằn cỗi như Hồ Nhung đâu chứ?



Chẳng qua là hoàng mệnh không thể trái mà thôi.




Cuối cùng sau một cuộc hành trình vội vã thì đội ngũ hòa thân cũng đã đến Hồ Nhung. Trong một toà thành chủ chốt ở biên cương, Kham Bố vương Hồ Nhung chờ đợi để nghênh đón tân nương của hắn.



Đương nhiên hắn cũng đã nhận được tin tức dọc đường đi, ám sát của Bắc Mông chưa bao giờ ngừng lại. Sau trận chiến kia thì tốc độ di chuyển của đội ngũ hòa thân đã tăng lên rất nhiều, nhưng phía sau vẫn luôn có một vài truy binh đuổi theo.



Cho nên hắn đã chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón một vị Công chúa Điện hạ bị kinh sợ, hơn nữa lại còn gầy yếu.



Sau khi trải qua những chuyện như vậy, không có một nữ tử nào có thể cứng cỏi, cũng không ai có thể tươi tắn sau khi bôn ba suốt một quãng đường dài như vậy.



Có đôi khi, so với mệt mỏi về thể xác thì tâm lý bị kinh sợ còn hạ gục người ta nhanh hơn.



Nhưng với Hồ Nhung thì đó cũng không phải là chuyện gì xấu. Chỉ cần Công chúa đến đây hoàn thành sứ mệnh hòa thân là được rồi.



Khi cửa xe ngựa màu đỏ thắm được mở ra, mành che màu vàng sáng được cung nhân xốc lên, và một thân giá y vàng đỏ đan xen kia xuất hiện thì Kham Bố vương đã không còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở xung quanh nữa.



Nàng và mẫu thân của nàng rất giống nhau, nhưng cũng khác nhau.



Lâm Nghi ngó lơ bàn tay đang đưa ra sẵn của Kham Bố vương, không liếc mắt một cái mà lướt qua người nam nhân này.



Một thân trang phục này có chút chật vật, trang sức của nàng hơi tán loạn, dung nhan khuynh thành bởi vì mỏi mệt mà có chút thất sắc, nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến sự cao quý của nàng.



Ánh mặt trời chói mắt, Kham Bố vương quay đầu lại nhìn sống lưng thẳng tắp kia, không ngờ hình ảnh ấy đang phát sáng.



Kiêu ngạo của nữ nhân này cũng giống như mẫu thân nàng vậy, nhưng không phải là uy nghi oai hùng, mà hàm chứa sự ẩn nhẫn và cứng cỏi ngoan cường.



Không có phẩm chất nào thích hợp với mảnh đất này hơn phẩm chất ấy.



Kham Bố vương không quan tâm những người xung quanh đang nói khẽ, thảo luận sôi nổi về vấn đề đàm phán hòa bình.



Một tay hắn che lấy mặt, cúi đầu, bất đắc dĩ cười khổ. Hắn vốn cho rằng khuôn mặt giống nhau đã là kết quả tốt nhất rồi, đã thỏa mãn tâm nguyện, cũng sẽ không trầm luân.



Nhưng hắn đã quá xem nhẹ vị Công chúa Điện hạ này, cũng đánh giá quá cao về bản thân mình.



Làm sao đây? Không có cách nào để không yêu thương một nữ nhân như vậy.