Tư Thái Cung Phi

Chương 200 :

Ngày đăng: 00:38 19/04/20


Edit: Dương Hiền dung.



Beta: Tiên Thái Phi.



Các Thái y của Thái y viện đã quen với việc đi đến Kiến Chương cung rồi. Tiên đế tuổi già triền miên giường bệnh, mà tân đế thì bẩm sinh sức khoẻ không tốt, vì thế các Thái y đúng là gặp vận đen tám đời, tốn bao nhiêu công sức mà kết quả thì lại không mấy khả quan.



"Hoàng thượng, sức khoẻ của người không tốt, người nên nghỉ ngơi sớm một chút." Đại thái giám đứng một bên lo lắng khẽ nói.



Tân đế ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: "Trẫm không sao. Phụ hoàng băng hà nên cả nước đều đau buồn. Trẫm vừa mới đăng cơ, triều chính cũng có chút bất ổn. Bây giờ nhiều việc linh tinh, sao trẫm có thể an tâm dưỡng bệnh được đây?"



Đại thái giám bưng bát thuốc đến, hơi nâng mắt nhìn Hoàng đế một chút rồi lên tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương vừa mới ghé qua, thấy Hoàng thượng đang bận nên cũng không muốn quấy rầy, chỉ để lại một bát canh bổ rồi trở về."



Tân đế không nói gì, chỉ nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch. Từ khi tiên đế phế Thái tử, sau đó lại lập Thái tử mới, có thể nói là đã tạo ra một trận sóng to gió lớn. Nhưng mà dù sao quyền uy của tiên đế vẫn còn, vì vậy dưới quyền lực tuyệt đối của Hoàng đế, tuy vẫn có người phản đối, nhưng đa số mọi người đều chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi. Dù sao, ý chỉ đã hạ, cũng đã chiêu cáo thiên hạ rồi, cho nên nếu muốn thay đổi, ngoại trừ việc tạo phản ra thì cũng không còn cách nào khác.



Mà tạo phản thì sao? Dưới chế độ chủ nghĩa trung ương tập quyền, dưới chế độ thống trị cứng rắn của tiên đế, ngoại trừ tiền Thái tử ra, thì còn ai có quân đội riêng trong tay đây? Tướng quân thống lĩnh quân đội thì có rất nhiều, thế nhưng có thể chỉ huy quân đội tạo phản thì một người cũng không có.



Thái tử là trữ quân, cho nên mới có sáu nhóm võ trang riêng dành cho Thái tử. Thế nhưng quá lắm thì cũng chỉ có sáu ngàn người mà thôi, muốn dựa vào sáu ngàn người này để tạo phản sao? Dù cho khi đó tiên đế sắp chết đi nữa thì Thái tử cũng không làm được. Huống chi, nếu tiên đế đã đổi Thái tử, thì có nghĩa là hắn đã an bài thỏa đáng tất cả, bảo đảm cho tiểu Tứ của hắn có thể thuận lợi tuyệt đối mà bước lên ngôi vị Hoàng đế.



Thế nhưng cho dù là như vậy, thì vẫn luôn có người không từ bỏ ý định. Thật ra thì phế Thái tử đã chấp nhận số phận của mình. Hắn hiểu rất rõ phụ hoàng, cũng biết cho dù có cố gắng vùng vẫy đến đâu đi nữa thì cũng vô nghĩa. Nhưng mà mẫu tộc và thê tộc của hắn lại không cho là như vậy.



Sau khi tân đế đăng cơ, một số người thuộc Vương thị và Chu thị tự cho là mình thông minh mà liên hợp với quân lính bảo vệ kinh thành, muốn đột kích vào cung cấm. Đáng tiếc, bọn họ nghĩ rằng mình nắm giữ binh lính, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra, kia chỉ là cái bẫy của tiên đế giăng ra sẵn mà thôi.




Còn nữa, vì sao lại tạm thời không nói cho mẫu hậu biết?



Hiện tại trong đầu Trần Cầm vô cùng hỗn loạn, hắn có chút không phản ứng kịp. Suy cho cùng, hắn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, cho nên kinh nghiệm, trải nghiệm và tài trí đều chưa thành thục.



Hoàng đế nhìn đích trưởng tử mà mình ký thác kỳ vọng, khẽ cười nói: "Đi thăm Tam thúc của con một chút đi. Có một số việc, người khác không thể dạy con được."



Trần Cầm lại cả kinh, Tam thúc ư? Là người từng là tử địch của phụ hoàng, tiền Thái Tử Điện hạ sao?



Hoàng đế phất tay cho Trần Cầm lui ra, không nói nữa. Hắn biết có rất nhiều tin đồn nhảm nhí ngoài kia, cũng biết hậu cung sóng gợn chập trùng, nhưng mà hắn sẽ không thay đổi hậu vị, càng không thay đổi vị trí của đích trưởng tử.



Hắn hi vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng, để một vị đích trưởng tử chân chính kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Tiểu Tranh Tử rất giỏi, từ nhỏ đã thông tuệ. Khi mẫu phi còn sống thì mẫu phi yêu quý nó nhất. Nếu tương lai Tiểu Tranh Tử trở thành Hoàng đế, mẫu phi ở trên trời sẽ vui mừng đúng không?



Ở vị trí Hoàng đế rồi thì hắn mới hiểu được rất nhiều chuyện mà phụ hoàng đã từng trải qua, hiểu ra rất nhiều điều mà hắn từng không hiểu, cũng buông xuống những thứ mà hắn từng không buông bỏ được.



Phụ hoàng, người yên tâm, nỗi khổ tâm của người, con đã hiểu rồi. Con sẽ đối xử tử tế với Tam ca, đối xử tử tế với huynh đệ, cũng sẽ... đối xử tử tế với mẫu hậu.



"Hoàng thượng, Trang Hiền thân vương cầu kiến."



Hoàng đế kinh hỉ ngẩng đầu lên: "Bát đệ đến sao? Mau mời hắn vào."