Tư Thái Cung Phi

Chương 27 : Khí thế dâng cao

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Nguyệt Phi.



Beta: Tiên Thái Phi.



Sáng sớm, Vị Ương cung.



Hoàng hậu mặc cung trang tơ tằm màu xanh ngọc bích thêu trời mây sông nước ngồi đoan chính ở ghế chủ vị, vóc người bởi vì sinh con mà càng trở nên đẫy đà. Hoàng hậu ôn hòa nở nụ cười, đưa tay vuốt ve trâm phượng bằng vàng ròng khảm minh châu phương Nam trên đầu mình, cất tiếng nói: "Bổn cung đã nhiều ngày chưa gặp các vị muội muội, hôm nay vừa vặn mọi người đều tập trung đầy đủ, tỷ muội chúng ta cũng nên ôn chuyện một chút."



Thục phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, vẻ mặt nhàn nhã nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lên tiếng: "Hôm nay mọi người cũng không phải đầy đủ hoàn toàn, Lục Tần muội muội cáo bệnh đấy. Hoàng hậu nương nương sinh hạ Hoàng tự, chuyện quý giá như vậy, làm sao còn nhớ tới tỷ muội chúng ta, cũng chỉ có hiện tại rảnh rỗi không có việc gì nên mới nhớ tới chúng ta mà thôi."



Nụ cười của Hoàng hậu cứng đờ, lời nói của Thục phi không khách khí chút nào, không cho nàng một chút mặt mũi. Hoàng hậu hòa hoãn lại, tiếp tục ung dung cười nói: "Là bổn cung không phải, khiến cho Thục phi muội muội tức giận."



Hoa Phi tán thưởng trong lòng, Hoàng hậu trở nên biết cách nói chuyện rồi.



Trịnh Phi ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, trên đầu cài một cây trâm bằng vàng ròng khảm ngọc màu vàng mật ong, hình dáng giọt nước, rất tinh xảo độc đáo, khiến Trịnh Phi có chút khác biệt so với mọi người.



"Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng, Thục phi tỷ tỷ cần phải cảm kích đấy." Trịnh Phi không âm không dương lên tiếng, trên mặt mang theo ý cười không hề che giấu một chút nào.



Hoa Thường lấy làm kinh hãi, trước giờ Trịnh Phi đều luôn hạ mình tuân theo lễ nghi, bây giờ khí thế đột nhiên thay đổi.



Ngược lại Thục phi không hề ngạc nhiên chút nào, nhàn nhạt như cũ: "Trước đó vài ngày bổn cung vẫn còn cảm thấy kỳ lạ, Trịnh Phi muội muội sao lại thay đổi tính tình như vậy? Kính cẩn hữu lễ với Hoàng hậu nương nương, hiền hòa che chở cho các tỷ muội, điều này quả thật không giống với Trịnh Phi muội muội trước đây. Hôm nay xem ra, vốn chẳng có thay đổi gì."



Trịnh Phi ngửa cổ cười nói: "Trước đó vài ngày bổn cung có chút mệt mỏi, nhờ hậu ái của Hoàng thượng, bổn cung vừa lao tâm với cung vụ, vừa phải chăm sóc Hữu nhi, không còn sức lực, khiến cho Thục phi tỷ tỷ hiểu lầm bổn cung rồi."




Hoàng hậu nương nương bị lời của Hoa Thường làm cho nghẹn một hồi, dù sao lúc nãy nàng cũng vừa nói mình hiểu rõ tính tình Trịnh Phi nên sẽ không tính toán với Trịnh Phi. Bây giờ đổi thành Thục phi, rõ ràng bị Hoa Thường đâm lại một cái, mà hết lần này tới lần khác Hoa Thường còn nói hợp tình hợp lý, khiến cho người ta không trách cứ được gì.



Hoa Thường tiếp tục nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương nhân từ, Thục phi tỷ tỷ vốn là người yếu ớt, bây giờ lại đang là mùa hè nóng bức, để cho Thục phi tỷ tỷ quỳ như vậy chỉ e là không tốt lắm."



Hoàng hậu nhìn Thục phi và Ôn Tần quỳ dưới đất, lại nhìn những phi tần còn lại, tuy ngoài mặt tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình nhưng lại ẩn giấu sự cười nhạo trên nỗi đau khổ của người khác, híp mắt một cái, vẻ mặt âm trầm. Khi Hoàng hậu vừa định mỉm cười, lên tiếng bỏ qua chuyện cũ, cho Thục phi đứng dậy thì đùng một cái, Thục phi ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.



Ôn Tần la lên một tiếng, Hoa Thường cũng sợ hết hồn, vội vàng ngồi xuống muốn đỡ lấy Thục phi, trong lòng còn đang suy nghĩ có phải Thục phi đang diễn hay không? Cố ý không chừa mặt mũi cho Hoàng hậu, muốn dùng lý do này để cáo trạng với Hoàng đế sao?



Ninh Quý tần xem náo nhiệt chưa đủ, lại còn sợ chuyện chưa đủ loạn, vội hô to: "Người đâu, mau truyền Thái y, Thục phi quỳ đến té xỉu! Nô tài các ngươi còn không nhanh tay nhanh chân một chút."



Nụ cười của Hoàng hậu hoàn toàn cứng đờ trên mặt, tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài trực tiếp đâm vào lòng bàn tay, mang theo đau đớn không thôi. Trận ồn ào này tất nhiên sẽ kinh động tới Hoàng thượng, Hoàng thượng mà đến thì làm sao trả lời đây? Hoàng thượng có nghĩ là mình đã có hài tử rồi nên liền lộ ra bản tính, bắt đầu hãm hại sủng phi hay không?



Thục phi, Thục phi, Thục phi... cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu, kèm theo sự không cam lòng sâu đậm.



Hoàng hậu cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, gả cho Hoàng tử, trở thành Hoàng tử phi, cũng mong muốn một cuộc sống cử án tề mi, bạc đầu giai lão. Đáng tiếc, trong phủ đã có một vị Trắc phi: Hà Tiêu Nhi.



Đúng vậy, thân làm thê tử, nàng phải biết khoan dung rộng lượng, ung dung hòa ái, phải đối xử tử tế với thiếp thất, tỷ muội hòa thuận. Nhưng mà chăn đơn gối chiếc, khó ngủ cả ngày lẫn đêm, có thật trong lòng nàng không có khúc mắc gì với vị sủng phi kia không? Có nữ nhân nào lại không mong muốn phu quân sủng ái mình?



Cho dù bây giờ nàng có hài tử, nhưng vẫn luôn phải tự khuyên nhủ bản thân: Sủng ái thì không lâu dài, hài tử mới là quan trọng nhất. Tất cả là vì đứa nhỏ nên nàng càng muốn trở thành một Hoàng hậu và mẫu hậu khoan dung đại lượng. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, đôi khi nàng vẫn không cam lòng, rõ ràng nàng mới chính là phu thê kết tóc với Hoàng thượng đấy!



Vì lẽ đó, hôm nay nàng mới không nhịn được nhắm vào Thục phi, Thục phi cũng thuận thế kéo nàng xuống nước. Nếu như Hoàng thượng đến thì phải làm sao? Người có cảm thấy vị Hoàng hậu này không được nhân từ độ lượng không? Có cảm thấy vị Hoàng hậu này không có phong thái mẫu nghi thiên hạ hay không?