Tư Thái Cung Phi

Chương 32 : Phó thác

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Tiên Thái Phi.



Thượng Dương cung.



Sau khi từ Kiến Chương cung về, Hoa Thường liền cho truyền nữ quyến trong nhà vào cung. Hoàng hậu cũng không hề khắt khe, lập tức phê chuẩn. Buổi chiều, Hoa Thường đã có thể gặp lại người thân của nàng.



Thược Dược cẩn thận bưng trà tiến vào, trầm mặc hành lễ.



Hoa Thường tiếp nhận chung trà bạch ngọc, nhấp một ngụm, có chút kinh ngạc nhìn về phía Thược Dược, lên tiếng hỏi: "Thược Dược, ngươi biết bổn cung không dùng loại trà Lục An này."



Thược Dược rũ mắt xuống, thấp giọng trả lời: "Chỉ là bởi vì trong tên trà này có một chữ "An", mang hàm ý may mắn."



Hoa Thường nghe vậy thì trầm mặc, khẽ nhếch môi cười, sau đó uống cạn sạch trà trong chén.



Toàn bộ Thượng Dương cung đều im lặng. Bọn cung nữ, thái giám nhanh nhẹn ở khâu thu thập tin tức nhất, biết chủ tử của mình sắp phải làm chuyện gì, nên cứ lặng lẽ làm việc, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân, dường như toàn bộ Thượng Dương cung đều trống rỗng không người.



Lan Chi từ ngoài cửa tiến vào, cúi người hành lễ, trên mặt cũng ẩn chứa nét bi thương, lên tiếng nói: "Nương nương, phu nhân, Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Nhị tiểu thư đều đã đến rồi, đang ở ngoài cung tiếp chỉ."



Hoa Thường lộ ra nụ cười, vội vàng nói: "Mau truyền vào."



Lan Chi hành lễ trả lời, bước chân vội vã đi ra ngoài.



Hoa Thường hỏi Thược Dược: "Trang dung của bổn cung có ổn thỏa không? Mẫu thân coi trọng nhất là quy củ, nếu như thấy phục sức của bổn cung không nghiêm chỉnh, chắc chắn sẽ rất tức giận."



Thược Dược cố nén nước mắt, khàn giọng nói: "Nương nương không có gì là không thích hợp, phu nhân cũng sẽ không tức giận."
Hoa Thường kéo tay Thục phi đi vào nội thất, ngồi xuống giường, chậm rãi nói: "Sao tỷ tỷ lại nói lời khách khí như vậy? Chúng ta là tỷ muội, có quấy rầy gì đâu."



Thục phi một tay che bụng, một tay lôi kéo Hoa Thường, bi thương nói: "Tỷ tỷ mong chờ hài tử này nửa đời người, bây giờ có được, vui mừng khôn xiết. Nhưng mà hiện tại xem ra, đưa nhỏ này đến thật không đúng lúc."



Hoa Thường hiểu ý tứ của Thục phi, thấp giọng nói: "Ta biết là tỷ tỷ lo lắng cho Hoàng thượng, hy vọng có thể hầu hạ bên cạnh người, chỉ là tỷ đang có thai nên không thể đi được. Thật ra hài tử là bảo bối trời ban, chắc chắn Hoàng thượng cũng hy vọng tỷ có thể tốt lành, bảo trọng thân thể, sinh hạ một tiểu Hoàng tử khỏe mạnh. Tỷ tỷ yên tâm, nhất định muội sẽ thay cả phần của tỷ tỷ, chăm sóc Hoàng Thượng thật chu đáo."



Thục phi nâng tay lên, vuốt ve mặt Hoa Thường rồi nói: "Muội muội còn trẻ như thế, trẻ như vậy... Ta biết muội một lòng với Hoàng thượng. Muội muội xuất thân cao quý, tiến cung cũng thuận buồm xuôi gió, vốn không cần phải tranh đoạt cái gì, khoan thai an yên mà sống. Bây giờ lại nguyện ý đánh cược tính mệnh đi hầu bệnh, ta biết muội muội nhất định là đối với Hoàng thượng tình sâu vô cùng."



Hoa Thường nhìn Thục phi, trong lòng lại có chút thương xót nữ nhân này. Ở hậu cung này, e là cũng chỉ có duy nhất một mình Thục phi là thật lòng đối với Hoàng thượng, tình cảm sâu đậm mà thôi.



Hoa Thường cúi đầu lên tiếng: "Chính muội còn không rõ tình cảm của mình, nhưng muội biết tâm ý của tỷ tỷ đối với Hoàng thượng. Muội không muốn tranh đoạt điều gì, chỉ mong thân thể Hoàng thượng khỏe mạnh, tỷ muội hòa thuận vui vẻ."



Khuôn mặt Thục phi đầy nước mắt: "Yêu một người vô cùng khổ, bây giờ muội cũng nhảy vào trong bể khổ rồi. Ta đau lòng cho muội, nhưng cũng vui vẻ thay cho Hoàng thượng, thêm một người yêu hắn, hắn sẽ hạnh phúc hơn đúng không?"



Hoa Thường nhìn Thục phi không ngừng bi thương, khẽ an ủi: "Tỷ tỷ đừng nên khóc, còn phải nghĩ cho tiểu Hoàng tử trong bụng tỷ nữa."



Thục phi vội lấy khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Hôm nay tỷ tỷ đến, chỉ muốn khẩn cầu muội muội, chăm sóc Hoàng thượng thật tốt, tỷ tỷ ở đây tạ ơn muội!"



Dứt lời Thục phi liền quỳ xuống mặt đất, khấu đầu thật sâu.



Hoa Thường hoảng sợ, vội vàng nâng Thục phi dậy, miệng trách cứ: "Tỷ tỷ làm gì vậy? Tỷ tỷ đang có thai trong người, sao lại làm ra chuyện nguy hiểm như thế này chứ? Huống chi, cho dù tỷ không nói, muội cũng sẽ chăm sóc cho Hoàng thượng thật tốt."



Thục phi lắc đầu nói: "Ta biết nhất định muội sẽ tận tâm tận lực, chỉ là nếu ta không cảm tạ muội, trong lòng sẽ vô cùng bất an. Muội thành toàn phần tâm ý này của ta đi, được không?"



Hoa Thường thở dài bất đắc dĩ, hình như đã hiểu rõ vì sao mười mấy năm nay, vị Thục phi này được thịnh sủng không suy rồi. Ngươi cho đi một phần chân tâm, người khác chỉ cảm thấy nửa phần chân tình. Thật sự Thục phi đã bỏ ra hai mươi phần chân tâm, cho nên Hoàng đế mới cảm nhận được tấm lòng sâu sắc của Thục phi, nguyện ý sủng ái nàng ấy. Mà các phi tần khác chỉ bỏ ra năm sáu phần thật tình, thì làm sao có thể mưu cầu nam nhân tôn quý nhất thiên hạ yêu ngươi đây?