Tư Thái Cung Phi

Chương 44 : Phong hào

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Nguyệt Phi.



Beta: Tiên Thái Phi.



Nửa tháng sau, Thượng Dương cung.



Hoàng đế không thuyết phục được Hoa Thường, cuối cùng chỉ có thể chuyển Hoa Thường về Thượng Dương cung, dĩ nhiên đi theo còn có ba bốn thái y do đích thân Hoàng đế chỉ định.



Thược Dược cuối cùng cũng theo Hoa Thường rời khỏi Kiến Chương cung nguy nga lộng lẫy, trở về Thượng Dương cung, hầu hạ bên người Hoa Thường.



Lan Chi nhìn chủ tử nằm trên giường, lặng lẽ rơi lệ: "Thược Dược, sao nương nương lại bệnh thành bộ dạng này? Ta thấy gần như nhận không ra nữa, gầy đến mức không còn hình người nữa rồi. Lúc trước nương nương ở nhà nào phải chịu khổ, chịu tội như thế này."



Thược Dược cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Lan Chi tỷ tỷ thận trọng lời nói."



Lan Chi ngậm miệng lại, biết mình nhiều lời, nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.



Một tiểu cung nữ nhị đẳng vội vàng đi vào, phúc thân nói: "Hai vị tỷ tỷ, các vị Thái y cầu kiến."



Thược Dược biết đã đến giờ Thái y chẩn mạch, gượng cười nói: "Mau mời mấy vị đại nhân vào đi." Lan Chi cũng vội vàng lau khô nước mắt, vỗ vỗ gò má mình để tăng tinh thần lên một chút.



Mấy vị Thái y khom lưng đi vào, hành lễ với Hoa Thường vẫn đang ngủ ở trên giường rồi đứng dậy.



Thược Dược và Lan Chi đều cung kính hành lễ với mấy vị Thái y, sau khi hành lễ xong, Thược Dược nhẹ giọng nói: "Sức khỏe của nương nương mong các vị đại nhân để tâm nhiều hơn."



Mấy vị Thái y cũng xua tay nói: "Không dám không dám, đương nhiên bọn ta phải tận tâm tận lực rồi."



Lan Chi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Từ khi nương nương trở về, tinh thần mỗi ngày đều không tốt, dường như hơn phân nửa thời gian đều ngủ mê man, lại phát sốt cao, các ngài có biện pháp gì không?"




Hoàng hậu cười nhạo một tiếng: "Trịnh Phi là người thông minh, nhưng lần này quả thực là trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nàng ta và bổn cung không giống nhau, không trốn ở trong cung của mình chẳng lẽ còn dám xuất hiện trước mặt Hoàng thượng sao. Nàng ta bây giờ hận không thể khiến Hoàng thượng quên đi nàng ta là ai nữa kìa".



Hoàng hậu sửa sang lại vạt áo một chút, đứng dậy hỏi: "Đúng rồi, lúc ngươi đi vào nói đã xảy ra chuyện gì?"



Thúy Lâu nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Hoàng hậu, có chút sợ hãi, thấp giọng nói: "Hoàng thượng ban cho Hoa Phi phong hào "Kỳ"."



Đột nhiên Hoàng hậu quay đầu, trố mắt, đôi môi có chút run rẩy: "Ngươi nói gì? Hoàng thượng đã hạ ý chỉ?"



Thúy Lâu khấu đầu, không dám nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hoàng hậu: "Vâng."



Bước chân Hoàng hậu loạng choạng, vẻ mặt hoảng hốt: "Bổn cung lại không hề hay biết gì..."



Dựa theo tổ chế, tất cả phi tần hậu cung khi được tấn phong đều dựa theo danh nghĩa của Hoàng Thái hậu và Hoàng hậu mà hạ chỉ, chưa từng có ngoại lệ. Từ trước đến nay, Hoàng đế hết sức kính trọng Hoàng hậu, căn bản chưa từng vượt qua Hoàng hậu mà hạ chỉ bao giờ. Trước đây, mỗi khi tấn phong phi tần, hay ban phong hào đều do Hoàng đế đề ra rồi Hoàng hậu chọn lựa, cốt để cho Hoàng hậu được đầy đủ thể diện, sau đó Hoàng hậu sẽ hạ chỉ. Lần này, Hoàng thượng bỏ qua Hoàng hậu, chưa từng có tiền lệ như thế. Chuyện này nếu nói nhỏ là do Hoàng đế quá mức sủng ái Hoa Phi, sinh lòng bất mãn với Hoàng hậu, nếu nói lớn lại là hạn chế quyền lợi của Hoàng hậu, là dấu hiệu phế Hậu!



Thúy Lâu lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu, mềm mại khuyên nhủ: "Nương nương bớt giận, theo nô tỳ thấy, nhất định là Hoa Phi kia ỷ vào thị tật có công, thị sủng sinh kiêu, mị hoặc Hoàng thượng, nhất định chủ ý ban đầu của Hoàng thượng không phải như vậy".



Hoàng hậu từ từ khôi phục lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu: "Hoa Phi là người như thế nào, sao có thể làm chuyện khiến người khác nắm chuôi như thế này được?"



Hoàng hậu quay đầu nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Bổn cung nghe nói Hoa Phi bị bệnh, lúc trước không để tâm lắm, chỉ coi như vất vả quá độ, hiện tại xem ra, hẳn là bệnh nặng thật rồi."



Thúy Lâu nhẹ giọng nói: "Hoa Phi vất vả thành bệnh, Hoàng thượng đặc biệt thương xót nên ban thưởng phong hào, chỉ là nhất thời lo lắng nên mới quên nói với nương nương."



Hoàng hậu cười khổ: "Rốt cuộc là vô tình hay cố ý, cũng đâu còn gì quan trọng nữa. Tâm tư Hoàng thượng, ta cũng có thể đoán được mấy phần, ý định phế Hậu chắc chắn không phải là không có. Tam Hoàng tử không ngã, bổn cung cũng sẽ không ngã. Thế nhưng, chỉ cần nhìn phong hào này liền hiểu rõ, hiện giờ Hoa Phi mới là người nắm giữ được trái tim của Hoàng thượng, đây là Hoàng thượng đang nhắc nhở bổn cung, nên đối xử tử tế với Hoa Phi."



Kỳ, cũng là cầu phúc. Đây là Hoàng đế đang cầu trời cao phù hộ cho Hoa Phi. Hoàng đế cũng đã hạ mình, khẩn cầu với trời cao ban phúc cho Hoa Phi. Nếu người khác hãm hại Hoa Phi, chính là đối nghịch với Hoàng đế, đối nghịch với trời cao.