Tư Thái Cung Phi

Chương 47 : Gia yến

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Du Quý phi.



Beta: Dương Hiền dung.



Thượng Dương cung.



Hoa Thường khoác một chiếc áo choàng tơ tằm thêu chim hạc thật dày ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa, bên ngoài hoa mai đang nở rộ rất đẹp.



Thược Dược bưng canh sâm tiến vào, thấy nương nương nhà mình ngắm hoa mai bên ngoài đến ngơ ngẩn liền nhẹ nhàng bước đến, thấp giọng nói: "Nương nương uống canh sâm cho bớt lạnh đi."



Hoa Thường quay đầu cầm bát canh sâm, vì canh rất nóng nên nàng chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.



Hoa Thường uống được một nửa thì không muốn uống nữa, nàng đặt chén sứ hoa sen xuống rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Bổn cung bị bệnh đến mức mơ hồ rồi, bây giờ không phải đã sắp sang năm mới rồi sao?"



Thược Dược mỉm cười nói: "Vâng. Tuy hôm nay vẫn là năm cũ nhưng đúng là sắp đến tết rồi."



Hoa Thường có chút hoài niệm: "Nếu tính không nhầm thì bổn cung tiến cung cũng đã được hai năm rồi."



Thược Dược khẽ cười nói: "Nương nương nói sai rồi, nếu tính chính xác thì người mới vào cung hơn một năm thôi. Lúc người tiến cung là tháng chạp năm trước, hiện giờ còn chưa tới tháng hai mà."



Hoa Thường cười nói: "Qua năm nay bổn cung cũng mười bảy rồi phải không? Thời gian trôi qua nhanh thật."



Thược Dược thấp giọng nói: "Nương nương càng ngày càng xinh đẹp. Cho dù người đang bệnh nhưng vẫn thanh tú nhu hoà như trước. Người xem, Hoàng thượng cứ cách hai ba ngày lại tới dùng bữa, đối với người rất sủng ái khiến người khác ghen tị đến đỏ mắt."



Hoa Thường cười dịu dàng, ôn nhu nói: "Tuy bổn cung vẫn còn bệnh nhưng đang dần chuyển biến tốt hơn. Mấy ngày nữa là Tết, bổn cung cũng muốn tham dự gia yến đêm giao thừa, ngươi hãy chọn cho bổn cung vài món trang sức và xiêm y đi."



Thược Dược hành lễ đáp: "Vâng. Đã lâu rồi nương nương chưa tụ họp với mọi người, nô tỳ sẽ chuẩn bị cẩn thận."



Hoa Thường cười yếu ớt: "Bổn cung cũng tính chỉ đến ngồi một lát mà thôi, có lẽ Hoàng thượng cũng không cho bổn cung ngồi lâu, mà bổn cung cũng lo sẽ lây bệnh cho người khác."



Thược Dược hơi đau lòng, khẽ nói: "Thái y nói thân thể nương nương bị thương tổn, cần phải chữa trị lâu dài. Mỗi khi nô tỳ nghĩ đến lại thấy rất bất công, nương nương vốn là người tốt nhưng tại sao số mệnh lại không tốt chút nào vậy?"



Hoa Thường cười như không có chuyện gì, nói: "Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, phúc kia biết đâu lại là mầm mống của tai họa. Tuy hiện giờ bổn cung bị bệnh nhưng chưa chắc không phải là chuyện tốt, ngươi yên tâm đi."



Đối với tình trạng hiện tại của mình, Hoa Thường tương đối vừa lòng. Lúc trước, khi hơi thở mong manh nàng cũng từng hối hận, trong lòng nghĩ đã trả giá nhiều như vậy, còn chưa kịp hưởng thụ thành quả mà đã sắp chết rồi sao?



Cuối cùng thì sự không cam lòng đã giúp nàng vượt qua giai đoạn nguy hiểm ấy. Ý chí kiên định cùng với sự quyết tâm chính là pháp bảo để chiến thắng bệnh tật, bất kể là kẻ nào, nàng cũng sẽ không thua.



Sau khi vượt qua bệnh tình hung hiểm, hiện giờ nàng vô cùng nhàn nhã từ từ dưỡng bệnh. Không cần Hoàng thượng ngủ lại, không cần thị tẩm... không cần lo lắng mình sẽ mang thai.




Thục phi nhu hoà yếu ớt, nhưng so với bộ dáng mỹ lệ linh động lúc trước thì bây giờ khiến người khác thương nhớ nhiều hơn.



"Trước đó vài ngày muội muội bệnh nặng, tỷ cũng không thể tự mình đến thăm muội, là tỷ tỷ không phải." Thục phi có chút khó xử nhìn Hoa Thường.



Hoa Thường vội vàng nói: "Sao tỷ tỷ có thể nói như vậy được. Khi đó tỷ mang thai mười tháng, thai nhi cũng lớn, tình huống của tỷ tỷ còn nguy hiểm hơn muội muội, tỷ tỷ có thể nghĩ đến muội là đã tốt rồi. Huống chi lúc tiểu Công chúa được sinh ra muội cũng không thể qua thăm, nếu nói như vậy thì muội cũng không phải."



Thục phi nghe Hoa Thường nói như vậy rốt cuộc cũng tươi cười, thấp giọng nói: "Muội muội lại dỗ ta vui vẻ."



Hoa Thường an ủi nói: "Muội thấy sắc mặt tỷ không tốt, chắc hẳn là ngày đêm lo lắng cho tiểu Công chúa. Tiểu Công chúa cát nhân thiên tướng nên tỷ tỷ đừng quá lo lắng."



Thục phi cười chua xót hơn nhiều: "Đều là tại thân thể ta không tốt nên mới liên luỵ đến tiểu Công chúa. Hài tử kia nhỏ như vậy, vừa mới sinh ra, còn đang bú sữa mà đã phải uống thuốc. Người làm mẫu phi như ta thật đau lòng."



Hoa Thường chưa làm mẫu thân nhưng cũng có thể hiểu tình mẫu tử, nàng chỉ có thể khuyên nhủ: "Tiểu Công chúa nếu biết mẫu phi vì lo lắng cho mình mà mất ăn mất ngủ cũng sẽ không vui đâu."



Thục phi miễn cưỡng cười, khuôn mặt vẫn buồn rầu như cũ.



Một lát sau, âm thanh to rõ ràng truyền tới.



Trong phòng lập tức im lặng như tờ, ai nấy đều sửa sang lại cung trang của mình. Tiếng của tiểu thái giám ngoài cửa cũng vang lên lanh lảnh: "Hoàng thượng giá lâm! Thái hậu nương nương giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!"



Từ trong phòng mơ hồ nhìn thấy sắc vàng nhàn nhạt, tiểu cung nữ đỡ tay Hoa Thường đứng lên.



Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu cùng đi tới, các phi tần cùng nhau quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp/ tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương. Cung chúc Hoàng thượng vạn phúc kim an, cung chúc Thái hậu nương nương phúc như Đông Hải, cung chúc Hoàng hậu nương nương như ý cát tường."



Ba vị Hoàng tự cũng ngoan ngoãn quỳ xuống hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu, tham kiến hoàng tổ mẫu."



Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu đều ngồi ở ghế trên, Hoàng đế ngồi ở giữa, Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở hai bên.



"Tất cả miễn lễ." Hoàng đế ngồi xuống, tươi cười cất giọng.



"Tạ ơn Hoàng thượng." Sau khi mọi người tạ ơn liền trở về chỗ ngồi của mình.



Gia yến đêm giao thừa chính thức bắt đầu.



--------



[1] Điển tích Lã Vọng câu cá: Chuyện kể về ông Khương Thượng (Khương Tử Nha) nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy ngẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã mời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Ý nghĩa của điển tích này là muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.