Tư Thái Cung Phi

Chương 49 : Tiểu Nghi

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Nguyệt Đức phi.



Beta: Tiên Thái Phi.



Các vị phi tần trải qua buổi gia yến đêm giao thừa trong lo lắng, Hoàng đế theo lệ vẫn nghỉ lại ở Vị Ương cung.



Hoa Thường và Thục phi cùng nhau đi ra từ Vị Ương cung, các nàng có một đoạn chung đường. Hai người ngồi trên liễn cùng một đôi nhân mã thong thả tiến về phía trước, phía sau là các vị phi tần phân vị thấp của hai cung.



Thục phi ăn mặc rất dày, càng lộ ra dáng người gầy yếu, thấp giọng nói: "Dường như mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, bây giờ ngay cả mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy gió lạnh thổi vào bên trong, thâm nhập vào nội tâm, lạnh thấu xương."



Hoa Thường quay đầu lại, nhìn gương mặt không biểu tình của Thục phi, thở dài nói: "Sao tỷ tỷ lại lạnh?"



Thục phi cười khổ: "Ta theo bên cạnh Hoàng thượng đã hơn mười năm, trong lòng Hoàng thượng nghĩ gì, ta cũng có thể đoán được vài phần."



Hoa Thường ngước mắt lên, hỏi: "Tỷ tỷ có ý gì?"



Thục phi cười một tiếng, thần thái uể oải: "Hoàng thượng thương yêu muội muội sâu nặng, tỷ không oán hận. Bởi vì muội có phẩm hạnh cao quý, lại đối với Hoàng thượng tình thâm, có thể làm được những việc mà ngay đến cả ta cũng không làm được. Vì vậy, Hoàng thượng đối xử tốt với muội, mặc dù trong lòng ta có chua xót nhưng cũng vui mừng, có thêm một người yêu Hoàng thượng thì tốt rồi."



Hoa Thường không hiểu vì sao đột nhiên Thục phi lại nhắc tới mình, nàng rũ mi mắt xuống, trong lòng có chút trống rỗng. Luận về tình cảm, nàng không bằng Thục phi, chỉ có thể lên tiếng an ủi: "Sao hôm nay tỷ tỷ lại nói những lời này? Hoàng thượng vẫn luôn đối tốt với tỷ, cũng rất tỉ mỉ chu đáo với tiểu Công chúa, sao tỷ lại bi thương?"



Khóe mắt Thục phi giống như có giọt lệ, thấp giọng nói: "Hôm nay vẻ mặt Hoàng thượng nhìn vũ nữ đó không bình thường, e rằng vũ nữ kia sẽ là một sủng phi. Chẳng qua dáng người lẳng lơ, là loại vũ nữ chuyên dùng sắc để hầu hạ người khác, làm sao có thể đáng được Hoàng thượng yêu thích chứ?"



Hoa Thường nghe vậy cau mày, nhìn Thục phi một lát, nhẹ nhàng nói: "Vũ nữ xuất thân từ Nhạc phủ có thân phận hèn mọn, Hoàng thượng là người rất coi trọng danh tiếng, sẽ không làm chuyện như vậy. Huống chi hôm nay Hoàng thượng cũng không nhìn vũ nữ đó với con mắt khác, tỷ đừng đa nghi quá."



Thục phi khóc thút thít một lát, chóp mũi đỏ bừng, cuối cùng thấp giọng nói: "Muội hãy chờ xem đi."



Sau khi chia tay với Thục phi, tâm trạng Hoa Thường cũng có chút không yên. Thục phi yêu Hoàng đế sâu đậm, tâm tư Hoàng đế nàng ấy cũng có thể đoán được tám, chín phần mười, chẳng lẽ Hoàng đế thật sự có ý nạp vũ nữ đó vào hậu cung sao? Vấn đề này tạm thời không có câu trả lời, cuộc sống vẫn bình thản như trước.



Hoa Thường dựa theo ví dụ năm ngoái, ban thưởng chữ Phúc cho gia đình, vốn bị bệnh liệt giường, lại gặp đúng dịp lễ tết nên suy nghĩ nhiều, bệnh tình đúng là có phần nặng hơn.
Lan Chi thấy tâm tình Hoa Thường không vui, khuyên nhủ: "Nương nương, chẳng qua cũng chỉ là một Tiểu nghi, đối với nương nương mà nói giống như một hạt bụi nhỏ bé, người cũng không cần quá để ý, dưỡng tốt thân mình mới là quan trọng nhất."



Hoa Thường lắc đầu một cái: "Vũ nữ xuất thân từ Nhạc phủ, thân phận hèn mọn, cho dù được Hoàng thượng sủng hạnh, theo lý chỉ nên thụ phong Cửu phẩm Canh y. Bây giờ vượt ba cấp, có thể thấy Hoàng thượng rất sủng ái nàng ta."



Hoa Thường day day trán, cất tiếng hỏi: "Những phi tần khác có phản ứng gì không?"



Lan Chi thấp giọng trả lời: "Hôm nay Hoàng hậu hạ ý chỉ, sắc mặt cũng hết sức bất mãn, Trịnh Phi trực tiếp lên tiếng nói: nữ tử ti tiện như vậy, sao có thể đứng ngang hàng với chúng ta."



Hoa Thường thở dài nói: "Đúng lúc bổn cung ở đây dưỡng bệnh, cho dù bên ngoài ầm ĩ như thế nào, chúng ta cũng vẫn yên ổn".



Lan Chi cẩn thận đáp: "Vâng."



Thược Dược tiến lên nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Hoa Thường, ôn nhu nói: "Lại qua nửa tháng rồi, có thể lão gia và phu nhân từ Tân Cấp đã trở về, nương nương nên dưỡng bệnh thật tốt, nếu không phu nhân thấy dáng vẻ của người yếu ớt như vậy, không biết sẽ đau lòng như thế nào nữa."



Hoa Thường vỗ một cái lên cánh tay Thược Dược, bất đắc dĩ nói: "Cũng là ngươi có tâm tư khéo léo, bổn cung biết rồi."



Hoa Thường quay đầu nhìn Lan Chi vẫn quỳ trên mặt đất, lên tiếng hỏi: "Còn có chuyện gì khác không?"



Lan Chi cúi đầu trả lời: "Có một chuyện nhỏ, hôm qua Hoàng thượng đi thỉnh an Thái hậu, không biết nói chuyện gì, nghe nói Thái hậu giận dữ, gạt đồ rơi bể đầy đất. Chuyện này cũng bị ép xuống, nếu không phải những phi tần phân vị cao có mạng lưới trải rộng thì e là cũng không biết được."



Hoa Thường cau mày, nghi ngờ: "Hoàng thượng hiếu thuận, sao lại chọc cho Thái hậu tức giận vậy? Chẳng lẽ liên quan đến nội dung cuộc nói chuyện?"



Thược Dược nhẹ giọng nói: "Trong cung Thái hậu thâm nghiêm, nhất định là không lộ ra tin tức gì, nhưng có thể hỏi người bên cạnh Hoàng thượng, có lẽ sẽ thu hoạch được một ít. Người của Kiến Chương cung cũng hết sức thân thiết với nương nương, tất nhiên bọn họ cũng sẽ cho nương nương mặt mũi."



Hoa Thường cười một tiếng, lắc đầu, chậm rãi nói: "Cũng không thể nói như vậy, thân ở trong cung, sao có thể không tim không phổi sống qua ngày đây. Người ở bên cạnh Hoàng thượng sao có thể dễ dàng cho chúng ta tùy ý hỏi thăm sai sử chứ? Nếu như Hoàng thượng biết được, sau này cũng không cần sống nữa. Lan Chi, ngươi cho người lén đi hỏi thăm một chút, có thể hỏi thăm được thì tốt, nếu không thì cũng không sao, cẩn thận một chút, đừng để người khác biết."



Lan Chi khấu đầu: "Vâng, nô tỳ tuân lệnh."