Tư Thái Cung Phi

Chương 55 : Chèn ép

Ngày đăng: 00:36 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Mai Thái phi.



Hoa Thường ngã đầu vào bờ vai kiên định của Hoàng đế mới cảm thấy an tâm hơn.



Nàng cũng muốn sống đơn giản một chút, nhưng vì gia tộc, vì thanh danh vinh quang ấy, nàng cần mọi chuyện phải thật hoàn mỹ, phải làm cho trọn phận sự. Bằng không, người đời nhìn vào không phải là đánh giá nàng không tốt, mà là giáo dưỡng của thế gia không tốt.



"Thần thiếp chưa bao giờ là tiên nữ cả." Hoa Thường thấp giọng nói, thanh âm rầu rĩ.



Hoàng đế cười vuốt ve mấy sợi tóc của Hoa Thường, khẽ nói: "Trẫm biết, Thường nhi là phàm nhân, là nữ tử phàm trần mà trẫm ái mộ."



Mặt Hoa Thường đỏ bừng, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Hoàng đế, thấp giọng nói: "Hoàng thượng lại càn rỡ."



Hoàng đế cười haha: "Vậy mà trẫm lại cảm thấy trong lòng Thường nhi không nghĩ như vậy, chỉ biết mạnh miệng, không chịu nói ra lời thật lòng."



Gương mặt trắng nõn của Hoa Thường lộ ra vài nét ửng hồng, có chút ngượng ngùng: "Hoàng thượng đừng giễu cợt thần thiếp nữa."



Hoàng đế duỗi tay nhẹ nhàng sờ khuôn mặt Hoa Thường, cũng biết da mặt Hoa Thường vốn mỏng, không thể trêu ghẹo, ôn nhu nói: "Được, được, trẫm không nói nữa. Vậy cuối cùng hôm nay Thường nhi có chuyện gì?"



Nhắc đến chính sự, bờ vai Hoa Thường bỗng trở nên cứng ngắc, thu liễm ý cười, thấp giọng nói: "Chuyện này thần thiếp vốn không nên mở miệng, chỉ là... Mạnh Lương viện thực sự đáng thương."



Hoàng đế quay đầu hỏi: "Mạnh Lương viện bị làm sao?"



Hoa Thường cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Lúc Mạnh Lương viện triệu kiến gia quyến, trong lúc vô ý đã biết được việc phụ thân nàng ấy bị buộc tội, cho nên... Hoàng thượng cũng đã lâu chưa đến thăm nàng ấy, bây giờ nàng ấy đã gầy ốm rất nhiều, thân hình vô cùng mảnh mai yếu ớt. Hiện tại nàng ấy chỉ có thể cầu thần thiếp nói vài ba lời tốt đẹp trước mặt Hoàng thượng mà thôi."



Mày kiếm Hoàng đế hơi nhăn lại: "Tiền triều và hậu cung tư thông [1] tin tức, sao lại có việc này?"



[1] Tư thông (私通): Lén lút trao đổi riêng.



Hoa Thường cười bất đắc dĩ: "Chuyện này tất nhiên do người nhà Mạnh Lương viện không đúng, nhưng người buộc tội lại đề cập đến Tô Tiểu nghi, chỉ sợ trong lòng Mạnh gia cũng đang đánh trống. Thần thiếp biết mình không nên nói ra chuyện này, nhưng người cũng biết Mạnh Lương viện làm người vô cùng cẩn thận và biết trước biết sau. Trong lúc thần thiếp bị bệnh, nàng ấy cũng đến hầu bệnh, ngày thường đối đãi với thần thiếp cũng cung kính hữu lễ, thần thiếp nhớ kỹ phần tình cảm này của nàng ấy. Bây giờ lại thấy nàng ấy thực sự đáng thương, cho nên mới cả gan hỏi Hoàng thượng một chút."



Hoàng đế yên lặng suy tư, không nói gì.



Hoa Thường lại thật cẩn thận nói tiếp: "Thần thiếp lại cả gan nói thêm một câu, chỉ cần nhìn tính tình đơn thuần của Mạnh Lương viện đã biết gia giáo không tồi, phụ thân nàng hẳn cũng không phải hạng người đại gian đại ác. Thần thiếp không dám can thiệp chính sự, nhưng Hoàng thượng thánh minh, đừng tin ngôn luận từ một phía."




"Hoa muội muội, vậy mà tỷ đã xem thường muội. Không ngờ muội lại thâm tàng bất lộ như vậy." Khẩu khí Thục phi nói chuyện với Hoa Thường mang theo nét trêu đùa.



Hoa Thường cười nhạt: "Tỷ tỷ đang nói cái gì vậy?"



Thục phi nhìn thoáng qua Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ ta ở trong cung đã nhiều năm như vậy, muội còn muốn lừa gạt ta sao. Chuyện của Tô thị và Mạnh thị, muội sớm đã biết rồi đúng không? Mấy ngày nay Mạnh Lương viện đột nhiên rầu rĩ không vui, gầy ốm đến lợi hại, ta vốn còn cảm thấy kỳ quái, nhưng vừa nghe được tin tức này, ta liền hiểu rõ, nàng ta nhất định đã biết trước tin tức."



Hoa Thường bất đắc dĩ cười: "Tỷ tỷ anh minh, quả nhiên không thể gạt được tỷ tỷ."



Thục phi cong môi cười: "Không nói chuyện này, vậy muội sắm nhân vật gì trong chuyện này. Ta không tin Mạnh Lương viện lại có năng lực ngăn cản Hoàng thượng khôi phục lại Tô thị."



Hoa Thường nhợt nhạt cười: "Mạnh Lương viện tới cầu muội. Muội cự tuyệt vài lần, cuối cùng vẫn bị ma nhập mà đáp ứng. Muội cũng chỉ thoáng nhắc tới trước mặt Hoàng thượng. Cũng may, rốt cuộc Hoàng thượng vẫn niệm tình cũ, không vứt bỏ mặt mũi của muội."



Ôn Tần cười nhu hòa: "Chỉ sợ Tô Tiểu nghi dù thế nào cũng không nghĩ đến, trong việc lần này lại có nhiều chuyện nhỏ như vậy đâu."



Hoa Thường cười nhạt nói: "Tuy rằng Hoàng thượng sủng ái Tô Tiểu nghi, nhưng cũng chỉ là sa vào sắc đẹp mà thôi, nếu luận về độ ngưỡng mộ, một phân cũng không có. Thật ra, Hoàng thượng có ý khôi phục lại Tô thị, nhưng muội lại không thể để Tô Tiểu nghi xoay người được, cho nên, đành phải dùng hết những lý do trong tối ngoài sáng ngăn cản Hoàng thượng."



Thục phi gật gật đầu: "Nếu Tô Tiểu nghi cả đời là nữ nhi của tội thần, xuất thân từ Nhạc phủ cũng thôi. Nhưng nếu Tô thị khôi phục, nàng ta trở mình, bổn cung không thể lưu nàng ta lại."



Ánh mắt Ôn Tần có chút lạnh, thấp giọng nói: "Hiện giờ luận độ sủng ái ở hậu cung, nàng ta là độc nhất. Nếu nàng ta còn có lòng tham muốn trở mình, vậy không thể trách người khác tàn nhẫn."



Hoa Thường lên tiếng khuyên nhủ: "Trước đó vài ngày, Thục phi tỷ tỷ và ta đều ốm đau trên giường, không thể thị tẩm, cho nên Tô Tiểu nghi mới nổi bật như thế. Kỳ thực, nàng ta chưa chắc đã được sủng ái như vậy, Ôn muội muội yên tâm."



Thục phi gật đầu nói: "Chỉ là hiện giờ tiểu Công chúa dù nửa khắc cũng không rời được ta, ta lại lo lắng cho tiểu Công chúa, không có tâm tư tranh sủng. Thân thể Hoa muội muội không tốt, tuy rằng bây giờ có thể thị tẩm, nhưng nếu muốn mang thai, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Ôn muội muội, muội nên thêm một chút khí thế, đừng để cho vũ nữ kia được nổi bật như vậy nữa."



Ôn Tần nghe vậy có chút ảm đạm: "Cuối cùng vẫn là do muội không biết cố gắng, Hoàng thượng không tới cũng không có cách nào."



Hoa Thường nhìn bộ dáng ảm đạm của Ôn Tần, thở dài, không nói chuyện nữa.



Tuy rằng Hoa Thường vẫn luôn nỗ lực giữ hình tượng hiền lương thục đức, nhưng cuối cùng vẫn có ý muốn độc chiếm phu quân của mình, không thể nói những lời để cho người khác nỗ lực tranh sủng được.



Tuy rằng Thục phi vô cùng yêu Hoàng thượng, nhưng nữ tử vào thời đại này, sớm đã quen với ý nghĩ trượng phu tam thê tứ thiếp, tỷ muội cùng thờ một chồng lại càng trở thành giai thoại.



Hoa Thường không biết bản thân mình đáng thương, hay là Thục phi đáng thương nữa.