Tư Thái Cung Phi

Chương 70 : Dưỡng Nhi

Ngày đăng: 00:37 19/04/20


Edit: Phương Tu dung.



Beta: Mai Thái phi.



Mặt ngoài Từ Ninh cung vẫn hòa thuận, vui vẻ như cũ, Hoàng hậu vẫn mỉm cười vô cùng bình thản, chỉ tiếc, khổ sở trong lòng nàng lại không thể nói ra.



Trước đây, vấn đề dưỡng dục, sở hữu Hoàng tử, chuyện nào không qua tay nàng? Nhưng hiện giờ, chỉ có thể bị động chờ người khác thông báo mà thôi.



Hoàng hậu rũ mi mắt xuống, ánh mắt không rõ cảm xúc.



Đây là cái giá nhất định phải trả giá, cho dù như thế nào cũng phải cam chịu. Nhiều năm như vậy, nàng đã chịu đựng rất rất nhiều chuyện, chịu đựng cảm xúc phải lo lắng đề phòng chuyện địa vị đích tử sẽ bị đoạt đi, chịu đựng cảm giác xấu hổ, nan kham (khó lòng chịu đựng nổi) khi nhiều năm không hề có hài tử, chịu đựng chuyện Thục phi của Tiêu Phòng cung chuyên sủng đến hư không, tịch mịch, hiện giờ nhiều thêm một chuyện, không đáng kể đến.



Nàng là Hoàng hậu, đã đủ rồi. Nhi tử của nàng sẽ là Hoàng đế, cũng đủ rồi.



Toàn bộ nữ nhân hậu cung, có ai không hâm mộ ghen ghét nàng? Bởi vì nàng mới chính là thê tử của Hoàng thượng, mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của đế quốc này, dù Hoàng thượng có vắng vẻ nàng, thì có sao đâu?



Bây giờ, chuyện đấu đá được mất này chỉ là mây khói thoảng qua, hãy cứ chờ đến tương lai.



Hoàng hậu ôn nhu mở miệng nói: "Kỳ Phi và Ôn Tần tuổi còn nhỏ, Hoàng tử lại đang trong tã lót, các ngươi nên cố gắng học tập một chút, có việc gì cứ việc thỉnh giáo lão mama, dù sao cẩn thận sẽ không sai."



Hoa Thường và Ôn Tần đều đứng dậy nhún người hành lễ: "Thần thiếp cẩn tuân theo lời dạy của Hoàng hậu nương nương."



Thái hậu ngồi ở trên cùng, nặng nề mở miệng nói: "Ngày mai là ngày lành, các ngươi cũng nên sai người mang Hoàng tử về cung mình đi. Hoàng hậu nói có lý, tuổi tác các ngươi còn nhỏ, chưa trải qua nhiều chuyện, không có việc gì thì nên chăm nghe, chăm nhìn một chút."



Hoa Thường và Ôn Tần lại một lần nữa đứng dậy hành lễ: "Vâng."



Ánh mắt những phi tần khác nhìn về các nàng, ít nhiều có vẻ hâm mộ, ghen ghét, cho dù thế nào, đây cũng là Hoàng tử.



Thượng Dương cung.



Thế tử Kính vương Trần Cát đứng bên cạnh chiếc nôi, ánh mắt mở thật lớn, tò mò nhìn đứa nhỏ đang phun bong bóng bên trong, muốn vươn tay xoa bóp khuôn mặt mềm mại của nó, nửa chừng lại rụt tay về, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Hoa Thường, cất tiếng hỏi: "Mẫu phi, Cát nhi có thể chạm vào đệ đệ không?"
[2] Thân bằng cố hữu (亲朋故旧): Họ hàng và bạn bè thân thuộc, đồng nghĩa với "thân bằng quyến thuộc."



"Bổn cung biết, lần này nói nặng như vậy, thật sự là có chút quá mức. Nhưng ngươi cũng biết thân thể của Tứ Hoàng tử, nếu bổn cung không cho bọn họ một liều thuốc hổ lang như vậy (răn đe), sau này không biết những Thái y này sẽ làm việc cho có lệ đến mức nào." Hoa Thường thở dài.



Thược Dược rũ mi, thấp giọng nói: "Nương nương, như vậy thật sự đáng giá sao? Muốn vì Tứ Hoàng tử, gần hơn với Tứ Hoàng tử, làm như vậy, thật sự đáng giá sao? Dù sao... Cuối cùng cũng không phải là thân tử của nương nương..."



Sắc mặt Hoa Thường dần lạnh đi, tức giận quở mắng: "Làm càn!"



Thược Dược phịch một tiếng quỳ xuống, biết mình lắm miệng, nhưng mà, cuối cùng vẫn là ý nan bình [3].



[3] Ý nan bình (意难平): lòng dạ không yên ổn được, lo lắng.



Hoa Thường nhìn Thược Dược trầm ổn, nội liễm như vậy, một lát sau mới chậm rãi thở dài: "Bổn cung biết ngươi chỉ muốn tốt cho bổn cung, vẫn luôn suy nghĩ cho bổn cung, nhưng hiện giờ Tứ Hoàng tử đã là thân tử của bổn cung, đây là sự thật mà không ai có thể thay đổi được, lời này của người sao có thể nói tùy tiện như vậy? Nếu ngươi không phải là tâm phúc của bổn cung, bổn cung đã cho người kéo ra ngoài mặc cho loạn côn đánh chết!"



Thược Dược mím môi, cuối cùng vẫn cúi đầu nói: "Vâng, nương nương. Nô tỳ biết sai rồi."



Hoa Thường thấp giọng nói: "Nhớ kĩ, Tứ Hoàng tử là thân tử của bổn cung, là huyết mạch của hoàng thất và thế gia, hôm nay bổn cung không chỉ uy hiếp một vài Thái y, mà là uy hiếp tất cả mọi người trong hậu cung."



Thược Dược đáp: "Nương nương, nhưng nếu việc hôm nay bị truyền ra ngoài, mấy lời nói của nương nương chỉ sợ sẽ có người lợi dụng để công kích, nghi ngờ việc hậu cung muốn tham gia vào chính sự."



Khóe môi Hoa Thường nhếch lên, thong thả nói: "Hôm nay bổn cung có nhiều lời đã nói lỡ, nhưng Thái hậu, Hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội bổn cung, mà ngược lại sẽ đặc biệt thưởng thức, yêu quý bổn cung hơn nữa."



Thược Dược nghi hoặc ngẩng đầu, không rõ ẩn ý trong lời nói Hoa Thường là gì.



Hoa Thường khẽ cười: "Bao nhiêu lời nói lỡ cũng chỉ vì một mình Tứ Hoàng tử, mà Tứ Hoàng tử lại là nhi tử của Hoàng thượng, trên đời này làm gì có ai thương yêu nó hơn Hoàng thượng? Bổn cung lỡ lời, vừa hay lại thể hiện việc bổn cung vô cùng coi trọng và để ý đến thân thể của Tứ Hoàng tử, cho nên Hoàng thượng sẽ vô cùng hài lòng."



Thược Dược bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lại càng thương tiếc nương nương nhà mình. Vốn là quý nữ thế gia, vậy mà bây giờ phải nhượng bộ tính kế từng bước một, thật sự đáng buồn.



Nhưng, đây là nữ tử mà thế gia đã giáo dưỡng ra. Tuy có nhiều mưu kế, nhưng không gây trở ngại cho ai, chỉ muốn đối xử thật tử tế với người khác.