[Dịch] Tử Thần Chi Tiễn
Chương 16 : Phần thưởng phong phú
Ngày đăng: 22:43 06/09/19
Chu độc tiễn: cấp 1, bắn ra mũi tên chứa độc tố Tri Chu, mỗi giây tạo thành 10 điểm thương tổn độc tố, liên tục trong 10 giây, thời gian phục hồi 30 giây, (kỹ năng sơ cấp, cấp bậc yêu cầu: cấp 6).
- Tuyệt!
Dương An hưng phấn quát to một tiếng, quái đầu lĩnh cấp 6 rơi một quyển sách kỹ năng, xác suất phi thường nhỏ, còn thấp hơn cả tỷ lệ quái đầu lĩnh rơi ra lam trang, cái này có lẽ thực sự do nhân phẩm.
Hiện giờ Dương An thiếu nhất chính là kỹ năng công kích, ban đầu chỉ có ba kỹ năng công kích, đánh hết một vòng phải đợi hơn 20-30 giây, may sao giờ có kỹ năng độc tiễn liên tục xuất huyết này, liên tục 10 giây xóa 100 điểm máu, thật quá tốt.
Chu độc tiễn này quả thật chính là Tri Chu địa thứ của Hắc Văn Tri Chu đầu lĩnh phiên bản tiễn thuật, chỉ là thời gian phục hồi có chút khác biệt mà thôi, Tri Chu độc thứ cần 20 giây, còn chu độc tiễn thì cần 30 giây.
- Xử lý Hắc Văn Tri Chu đầu lĩnh được 2% kinh nghiệm, cộng thêm giết quái cường hóa, cùng với kinh nghiệm có sẵn, thì chút nữa là lên được cấp 6, trong hôm nay hẳn là có thể học Chu độc tiễn.
Dương An cất sách kỹ năng chu độc tiễn cẩn thận, sau đó nhặt hết số bạc dưới đất lên, tâm tình phi thường tốt, không hề oán hận bởi không có món đồ nào rớt ra.
- Không biết phần thưởng nhiệm vụ này là gì đây?
Dương An thập phần chờ mong, dù sao nhiệm vụ này cũng là hắn liều mạng mới hoàn thành.
Dương An theo đường cũ chạy nhanh về vị trí Luyện Dược Tông Sư trúng độc, bởi vì nóng vội muốn xem phần thưởng, nên bỏ qua hết đám quái trên đường.
- Tôn kính lão giả, túi độc Tri Chu ngài cần đã tìm được!
Dương An đem túi độc Tri Chu cung kính giao cho Luyện Dược Tông Sư.
Nhìn thấy túi độc Tri Chu màu xanh lục, hai mắt Luyện Dược Tông Sư hấp hối một lần nữa khôi phục hi vọng, chậm rãi nói với Dương An:
- Mạo hiểm giả trẻ tuổi can đảm, cảm tạ hổ trợ của ngươi, ngươi chờ một lát, ta muốn giải độc trước đã.
Luyện Dược Tông Sư nói xong, liền lấy một một đống chai lọ rồi bắt đầu phối chế giải độc dược tề.
Dương An thì ngồi một bên kiên nhẫn chờ, trong lòng không ngừng nghĩ tới phần thưởng.
Mấy phút sau, Luyện Dược Tông Sư phối chế ra một bình dược tề sóng sánh màu xanh, rồi không do dự mà uống hết.
- Chỉ như thế là giải độc được?
Dương An nhìn động tác của Luyện Dược Tông Sư mà trộm nghĩ.
Nhưng không đến vài giây sau khi Luyện Dược Tông Sư uống xong giải độc dược tề, sắc mặt vốn trắng bệch như tờ giấy của hắn đã có huyết sắc, đôi môi tím đen cũng chuyển màu.
- Quá hiệu nghiệm rồi, so với bác sĩ ở thế giới thật thì cao minh hơn ngàn vạn lần.
Dương An thầm hô quá thần kỳ, bởi dù là cảm mạo nho nhỏ, bác sĩ y thuật 'Cao minh' tới đâu cũng phải trị mất vài ngày mới được.
Luyện Dược Tông Sư tinh thần sáng láng cảm hướng Dương An cảm tạ, tươi cười nói:
- Mạo hiểm giả can đảm, cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, để tỏ lòng biết ơn, đây là chút tâm ý của ta, mong ngươi nhận lấy!
- Đừng khách khí, xuất thủ tương trợ cứu người vốn là bổn phận của chúng ta.
Dương An cung kính nói.
- Tốt, tốt!
Luyện Dược Tông Sư tán thưởng hai tiếng, sau đó rời đi, rất nhanh đã biến mất sâu trong rừng cây.
Nhìn Luyện Dược Tông Sư đi khuất, lúc này Dương An mới xem phần thưởng nhiệm vụ.
Đầu tiên là Thải Tập Thuật cấp chuyên gia, hai chữ 'Tạm thời' đằng sau đã biến mất, cũng tức là kỹ năng sống này đã chân chính thuộc về Dương An.
Sau đó là lượng lớn điểm kinh nghiệm, trực tiếp đem Dương An thăng lên cấp 6, còn dưa thêm hai mấy %.
Cuối cùng, cũng là trang bị Dương An mong đợi nhất, một đôi giày tản mát ra ánh sáng màu lam lẳng lặng nằm trong hành trang.
Liệp phong chi ngoa: phẩm cấp: lam trang, phòng ngự 17―20, nhanh nhẹn +9, sức mạnh +6, tốc độ di chuyển +3, cấp bậc yêu cầu cấp 6.
Thay liệp phong chi ngoa, Dương An cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn đi, cái cảm giác tốc độ gia tăng này quả là vô cùng thoải mái.
- Oa ha ha, giày màu lam!
Dương An hưng phấn tựa như một đứa trẻ, nhịn không được chạy thử thật nhanh bên trong rừng cây, cảm thụ cảm giác tốc độ cao từ đôi giày lam trang mang tới.
Cái này cũng chẳng thể trách Dương An, trước kia chơi băng khống, đến cấp 10 vẫn chỉ một thân đồ trắng, hiện mới cấp 6 đã mặc được trang bị màu lam, đây là chênh lệch lớn đến cỡ nào.
Dương An thật muốn Luyện Dược Tông Sư kia có thể trúng độc thêm vài lần!
Đem kỹ năng chu độc tiễn học xong, Dương An tiếp tục xâm nhập khu rừng nhỏ giết quái luyện kỹ năng.
Hơn hai giờ sau, trời đã sắp tối, Dương An trở lại Tô Bối Lan tiểu trấn, sau đó tìm một góc vắng vẻ log out.
Tuy rằng ngày hôm nay chỉ thăng hai cấp, nhưng thu hoạch lại phi thường phong phú, tâm tình Dương An thật tốt.
Dương An out khỏi trò chơi cũng chỉ mới 6 rưỡi sáng, có điều Dương An biết ở nông thôn thì 6 giờ rưỡi rời giường không tính là sớm.
Ra khỏi phòng, Dương An vừa vặn nhìn thấy Dương Lâm vừa mới vệ sinh cá nhân xong xuôi, khẽ hỏi:
- Hôm nay không phải thứ sáu sao, em không đi học hả tiểu Lâm, sao giờ mới dậy?
Thông thường vào giờ này Dương Lâm đã sớm dậy làm bữa sáng rồi vội vã đến trường.
- Vâng hôm nay là thứ sáu, nhưng mà tuần này có lễ Trung Thu, nên được nghỉ từ hôm nay ạ.
Dương Lâm cười nói, từ nhỏ đến lớn nàng đều đi theo sau anh trai của mình, tuy rằng nàng cũng biết mình không phải con ruột, nhưng nàng lại cảm giác được tình thân của cả nhà, nhất là khi cha còn sống, người ông quan tâm nhất là cô 'con nuôi' này.
- À! Hóa ra là thế, hai ngày nữa đã là Trung Thu rồi!
Dương An hiểu ra, đồng thời cũng có chút cảm khái, xem ra mình tốt nghiệp đã khá lâu rồi.
Ngày trước khi Dương An còn học trung học thì nhà nước chưa có điều lệ nghỉ học Trung Thu.
- Chờ anh một lát!
Dương An đột nhiên gọi Dương Lâm đang muốn đi xuống lầu lại, còn mình thì xoay người quay lại phòng.
Chỉ chốc lát, Dương An lại đi tới, trong tay cầm một ít tiền, đưa cho Dương Lâm, nói:
- Chỗ này có ít tiền, hôm nay được nghỉ em cùng bạn bè ra phố mua sắm gì đi.
Thất nghiệp hơn một tháng, nhưng Dương An vẫn còn một chút để dành, tuy không nhiều lắm, nhưng duy trì gia đình trong khoảng thời gian ngắn thì không thành vấn đề.
- Không cần đâu anh! Em cũng không muốn ra ngoài!
Dương Lâm rụt tay lại, nàng hiểu được tình trạng của Dương An, hơn nữa nàng cũng rất hiểu chuyện, bình thường không có xài tiền linh tinh.
Dương An thoáng cái đã hiểu được tâm tư của Dương Lâm, nhưng vẫn cố nhét tiền vào tay nàng, nói:
- Em không phải lo lắng linh tinh, anh của em đã tìm được việc mới rồi.
Dương An cũng không nói dối, lần này hắn quyết tâm muốn dựa vào trò chơi mà nuôi gia đình.
- Thật chứ?
Dương Lâm hỏi.
- Uh!
Dương An cười, gật gật đầu.
- Thế thì tốt quá, nhưng em muốn anh đi cùng em!
Dương An cười nói, nàng biết mấy ngày nay Dương An đều chỉ ở nhà, quyết tâm dẫn hắn ra ngoài giải sầu.
- Được rồi!
Dương An vì mang tâm lý chán nản, nên không muốn ra ngoài tránh gặp người quen, nhưng hôm nay tâm trạng không tệ, cũng không từ chối nữa.
Vệ sinh cá nhân xong, Dương An thấy còn sớm, liền quyết định đi ra ngoài chạy thể dục hai vòng.
Trước kia ở trong thành phố, không khí ô nhiễm, hít thở toàn là khí thải, muốn ra ngoài vận động một chút cũng rất khó khăn.
Chạy hai vòng dọc bờ sông trước cửa nhà, Dương An cảm thấy được cả người sảng khoái, không khí buổi sáng quả thật làm cho người thoải mái.