[Dịch] Tử Thần Chi Tiễn
Chương 263 : Bái phỏng (hạ)
Ngày đăng: 08:26 21/03/20
Ngày xưa, giáo viên rất có trách nhiệm, ngoài việc dạy kiến thức còn dạy học sinh cách đối nhân xử thế cũng như cách làm người, khiến cho học sinh vô cùng yêu quý và nể trọng.
Còn bây giờ, giáo viên đi dạy chỉ vì hoàn thành trách nhiệm, không có ý thức giáo dục học sinh sao cho xứng hai chữ người thầy, có người, trên lớp giảng bài chỉ hời hợt qua loa cho xong, sau đó yêu cầu học sinh phải tới học thêm học nếm đủ loại mới thì mới giảng đủ kiến thức, những người như vậy thật không xứng đáng hai chữ ‘người thầy’ một chút nào.
Thầy Mạnh tận tình chỉ bảo, luôn luôn quan tâm, chiếu cố đến học sinh của mình, bởi vậy đến giờ Dương An vẫn luôn tôn kính người thầy giáo cũ này.
- Ha ha, đến ăn bữa cơm là được rồi, sao lại bày vẽ lãng phí! Qua đây, tiểu Dương ngồi đây đi, Tử Lăng xuống kêu mẹ con pha ấm trà mang lên nào.
Thầy Mạnh nói rất vui vẻ giống như rất hài lòng với người con rể này vậy.
Thật ra, thầy Mạnh cũng nhìn Dương An lớn lên, biết tính cách hắn thành thật, tốt bụng có thể yên tâm gửi gắm con gái cho hắn. Mà con gái mình cũng không còn nhỏ nữa, lần này khi nghe cô dẫn người yêu về, hai vợ chồng ông cũng rất mừng.
Có thể là do thân phận thay đổi, hoặc là do nhiều năm cách xa hay cũng có thể là sự kính sợ vĩnh viễn tồn tại của một người học sinh với người thầy mà Dương An cũng có chút khần trương, ngồi xuống mà không biết nên nói cái gì cho phải.
- Cha, ghế mát xa mới mua thế nào ạ? Có thoải mái không vậy!
Tử Lăng bưng trà ra, thấy bộ dáng khẩn trương của Dương An liền lên tiếng phá vỡ tình cảnh xấu hổ này.
- Rất thoải mái, nhưng những đồ công nghệ cao như thế này thì chắc rất đắt tiền, lần sau không cần mua nữa.
Tuy Mạnh lão sư nói thế nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện rõ sự tươi cười.
- Cha mẹ thật là, thích là được rồi. Thật ra cái ghế này là…
Mạnh Tử Lăng đang muốn nói cái ghế này là do Dương An bỏ tiền ra mua liền bị ánh mắt của Dương An ngăn lại.
Dương An không muốn người nhà của Mạnh Tử Lăng nghĩ rằng hắn lấy tiền mua chuộc nhân tâm, hơn nữa mua ghế mát xa là để hiếu kính cha mẹ hai nhà, muốn bọn họ được thoải mái, về phần ai bỏ tiền ra cũng không quan trọng.
Mạnh Tử Lăng cũng hiều ý nên nhìn Dương An cười.
- Cha con nói không sai đâu, lần sau không nên tiêu tiền bậy bạ. Sau này khi hai con kết hôn, sinh em bé rồi thì cần rất nhiều tiền!
Mẹ Tử Lăng đi từ trong phòng bếp nói, nhìn thấy Dương An thì cũng tỏ ra vui mừng:
- Tiểu Dương đến rồi à, ngồi đợi một lúc nhé, đợi vợ chồng anh Tử Lăng về là có thể dọn cơm được.
- Mẹ, sao mẹ đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhanh như vậy muốn đẩy con ra khỏi nhà!
Mạnh Tử Lăng da mặt vẫn mỏng, nghe được chuyện kết hôn, sinh em bé vẫn có chút ngượng ngùng.
- Mẹ con nói không đúng sao, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa. Nếu hôm nay con không mang tiểu Dương về thì chúng ta cũng bắt đầu lo lắng rồi!
Mạnh lão sư nói.
- Hừ! Ngay cả cha cũng trêu con, con không nói chuyện với hai người nữa.
Mạnh Tử Lăng phụng phịu, xoay người đi vào phòng bếp.
- Ha ha!
Dương An cười cười, hắn không nghĩ tới chuyện lần đầu tiên lấy thân phận bạn trai đến làm khách, cha mẹ Tử Lăng đã nói đến chuyện kết hôn, nhưng hắn cũng nhẹ nhàng thở phào, như thế này nghĩa là cha mẹ nàng không phản đối chuyện yêu đương.
Tâm tình Dương An được thả lỏng, bắt đầu cùng thầy Mạnh nói chuyện. Một lúc sau, hai vợ chồng anh trai Tử Lăng trở về, anh trai Tử Lăng tên là Mạnh Giang, Dương An cũng có quen biết nên cũng không xa lạ gì, nhưng vợ của anh ta thì Dương An chưa gặp bao giờ.
- Mọi người đã về đông đủ, có thể dọn cơm.
Có người sẽ cảm thấy mời khách về nhà ăn cơm không sang trọng như ở ngoài nhà hàng. Nhưng trong truyền thống Trung Quốc, nhà là một nơi thiêng liêng có vị trí quan trọng trong tâm trí mỗi người, chỉ có những người có quan hệ thân thiết mới được mời về nhà ăn cơm.
Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, đa số là chuyện liên quan đến Dương An, mà hắn cũng hiểu được ý tứ nhắc nhở của Tử Lăng về chị dâu của nàng.
- Đúng rồi tiểu An, nghe nói trước kia em làm ở thủ đô, công việc cũng không tồi sao lại quay về đây vậy?
Đang ăn, Mạnh Giang buột miệng hỏi.
- Chắc là ở thành phố không chen chân được, đành phải về quê thôi. Thủ đô không phải là nơi ai muốn sống cũng được!
Dương An chưa kịp trả lời, vợ của Mạnh Giang đã dửng dưng chế giễu, cô ta thấy Dương An ăn mặc bình thường, nghĩ rằng hắn cũng chỉ là người làm thuê trên thành phố.
- Ha ha, bởi vì nơi đây có một người đang chờ em nên em quay về thôi!
Dương An nhìn Tử Lăng bên người, khéo léo trả lời Mạnh Giang, cũng tránh lời trào phúng của chị dâu.
Dương An không để ý những lời nói kia ở trong lòng.
- Ha ha!
Tất cả mọi người đều hiểu ý tứ trong lời nói của Dương An, hắn quay về là vì Tử Lăng, cũng là vui vẻ cười rộ lên, tất nhiên là trừ bà ‘chị dâu’ kia.
Mạnh Tử Lăng ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng. Tuy nàng biết nguyên nhân thực sự Dương An trở về nhưng nghe những lời của hắn thì nội tâm nàng vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.
- Em định về quê làm việc gì, đã tìm được công việc phù hợp chưa?
Mạnh Giang lại hỏi.
- Em coi như có việc làm rồi ạ, em chơi game cũng kiếm được ít tiền!
Dương An trả lời, hắn không có nói qua về việc trong vòng vài ngày đã buôn bán kiếm được hơn ba nghìn vạn.
- Tôi không nghe nhầm chứ… chơi game mà cũng có thể kiếm ra tiền á? Hừ, không có tiền đồ, sau này chỉ khổ vợ con thôi!
Chị dâu lại nói.
- Sao lại không được!
Dương An cười nói.
- Hừ…còn chày cối…
Chị dâu cười lạnh, muốn phát tác liền bị Mạnh Giang giữ lại.
- Kỳ thật Dương An…
Tử Lăng nhìn thấy chị dâu mình coi thường Dương An liền muốn ra mặt giải thích, nàng không muốn người nhà có hiều nhầm với Dương An, ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, nhưng vừa mới mở miệng ra đã bị Dương An ngăn trở.
Dương An đá nhẹ lên chân Tử Lăng và khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không cần giải thích gì cả.
- Kỳ thật, hiện tại em có thể kiếm được không kém, sau này khi cùng Tử Lăng kết hôn cũng không để cô ấy phải chịu khổ.
Dương An nói, hắn cũng không để ý đến những lời chị dâu nói, hắn chưa nhỏ nhen đến như vậy.
- Ha ha, việc nào cũng là việc, không cần phải quá cứng nhắc, chỉ cần không trái pháp luật là được.
Lúc này thầy Mạnh lên tiếng, nửa đời đi gõ đầu trẻ như ông lại không nhìn ra Dương An đang khiêm tốn, không muốn khoe khoang nhiều.
Bữa cơm cũng coi như vui vẻ, dưới sự nhiệt tình của thầy Mạnh và Mạnh Giang, Dương An cũng uống hai chén. Tử Lăng biết hắn không thể uống được rượu khéo léo ngăn cản nhưng hắn không muốn làm mất nhã hứng của mọi người nên cũng cố gắng uống hết.
Sau khi ăn xong, Tử Lăng lặng lẽ đưa cho Dương An hai viên thuốc giảm đau.
Sau mỗi lần uống rượu, Dương An luôn bị đau đầu, đây là di chứng từ nhiều năm trước khi cha Dương An đột ngột qua đời tạo thành cú sốc với hắn.
Sau khi nói chuyện với mọi người ở phòng khách một lúc, Dương An cảm thấy đầu càng lúc càng đau, không muốn mọi người trong nhà lo lắng vì vậy kiếm cớ đưa Tử Lăng ra ngoài tản bộ mà rời đi.
- Sao rồi anh, đầu còn đau không?
Ngồi trên thềm cỏ trong công viên cạnh bờ sông, Tử Lăng khẩn trương hỏi.
- Anh không sao!
Dương An không muốn nàng lo lắng quá mức nên tươi cười nói, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt đến dọa người.
- Còn giấu nữa!
Tử Lăng nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người về phía hắn, đôi tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp hai huyệt thái dương của Dương An.
- Tại sao ban nãy anh không cho em giải thích, số tiền anh kiếm được có người cả đời mơ ước cũng không có, mà chị dâu em cũng thật là, tự cho rằng anh của em làm trưởng phòng ngân hàng có lương cao liền khinh thường người khác.
Vừa xoa bóp, Mạnh Tử Lăng nhẹ giọng hỏi, lúc chiều nàng xem qua thẻ ngân hàng, biết Dương An cũng không thiếu tiền.
- Không cần thiết!
Dương An thản nhiên nói, không biết là do tác dụng của thuốc giảm đau hay nhờ Tử Lăng mát xa, cơn đau đầu của hắn đã giảm dần, sắc mặt cũng khá hơn:
- Em có còn nhớ cha em đã nói gì không, hồi học cấp hai cha em đã dạy rằng, thứ không đáng khoe khoang nhất trên thế giới này chính là địa vị, tiền bạc… những thứ này chỉ là vật ngoài thân không nói nên được giá trị thực sự của một con người.
- Hơn nữa, không phải em đã nói hạnh phúc là do hai người cùng tạo dựng nên sao, cho dù anh không có tiền em vẫn yêu anh mà!
Dương An nói.
- Hừ, anh còn nói, cái tên đầu gỗ này còn bắt em thổ lộ trước cơ mà!
Mạnh Tử Lăng giả vờ giận dỗi.
- Anh xin lỗi, để em chờ đợi nhiều năm như vậy, anh thề sau này sẽ không làm em thương tâm thêm một lần nào nữa.
Dương An dịu dàng nói, hai tay ôm Mạnh Tử Lăng vào trong lòng.
- Vâng!
Mạnh Tử Lăng khẽ dựa vào Dương An, lẳng lặng hưởng thụ giờ phút hạnh phúc này, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Ngồi ở công viên thêm một lúc, cơn đau đầu đã hết, Dương An đưa Mạnh Tử Lăng về nhà, chào hỏi người nhà nàng xong rồi ra về.