Tù Thê

Chương 1 :

Ngày đăng: 18:40 19/04/20


Trans: Hàn Du



Lâm Tiểu An vừa ra khỏi đáy vực sâu.



Sống ẩn dật suốt mười năm, bên người ngoài nam nhân của hắn cùng ba hài tử, cũng chỉ có một ít mãnh thú được thuần hóa làm bầu bạn.



Hai năm đầu sống quá khó khăn, nam nhân kia vốn không thích nói chuyện, hài tử thì còn nhỏ, trong cốc không ai cùng hắn tâm sự.



Lâm Tiểu An suýt chút nữa nổi điên.



Cũng may mấy năm sau, lục tục sinh thêm hai đứa nhỏ.



Ba tiểu tử lớn lên chắc nịch, náo loạn ầm ĩ.



Ban ngày hắn lo ứng phó ba tiểu tử, buổi tối còn phải thỏa mãn lão tử của ba đứa, quả thực là hao tâm tốn sức.



Hắn trái lại không còn tinh lực như trước kia, dần dần cũng từ bỏ ý định rời khỏi vực sâu.



Dù hắn tự mình thoát ra không được, nam nhân kia cũng không cho phép hắn ra ngoài.



Vực sâu cao trăm trượng, không có tuyệt thế khinh công hiển nhiên là ra không được.



Nam nhân vậy mà lại đi đi về về hết sức tự nhiên.



Lâm Tiểu An thoát không được, thời điểm hắn rơi xuống vực thì võ công đã bị người khác phế đi. Ngay cả nếu không bị phế, khinh công của hắn cũng không đủ, phỏng chừng bay đến nửa đường sẽ hết hơi, vận công lên không được, chỉ còn nước ngã xuống chết.



Nam nhân là người đầu tiên mà Lâm Tiểu An gặp được lúc rơi vào đáy vực, cũng là người duy nhất sống ở đây.



Lâm Tiểu An ở trước mặt nam nhân, phải gọi hắn là phu quân.



Đó là trượng phu của hắn, là cha của ba đứa hài tử.



Lâm Tiểu An là con vợ lẽ nhà Lâm gia, Lâm gia là một gia tộc Bắc đẩu võ lâm. Mẫu thân của Lâm Tiểu An vốn bị gia chủ Lâm gia cường đoạt lấy đi, sinh hạ Lâm Tiểu An sau vài năm, nhan sắc suy tàn, tình cảm cũng không còn, nên đã sớm qua đời.



Lâm Tiểu An khổ tâm kinh doanh suốt mười mấy năm, mong muốn tranh đoạt quyền lực. Cuối cùng vẫn thua trong tay thiếu chủ chính thức của Lâm gia.




Không nghĩ tới hai người này, chẳng những không chết, ngược lại công thành danh toại, tựa hồ quan hệ vẫn thân cận như cũ. Lâm Tiểu An rất tiếc nuối, kẻ thù không sống trong đau thương thê thảm làm hắn cảm thấy có chút khó chịu. Bất quá cũng không liên hệ gì, dù sao trong mười năm qua, tâm tư, tình cảm đều đã sớm bị nam nhân kia mạnh mẽ xâm nhập, bây giờ cuộc sống hắn chỉ xoay quanh y cùng hài tử.



Nào còn có chỗ dành cho ý chí hùng tráng muốn lật đổ Lâm gia, xưng bá võ lâm khi xưa, thêm nữa, võ công hắn bị phế cũng đã tròn mười năm rồi.



“Lâm Tiểu An, ngươi thật đúng là nhếch nhác.”



Lâm Tiểu An ánh mắt hơi dao động, tâm tình lại không cảm thấy quá mức phẫn hận.



Hắn một thân không có võ công, lén theo đại nhi tử rời đi vực sâu, bị cây cối trong rừng xé rách quần áo, cộng thêm té ngã mấy lần, người dính đầy bùn đất. Nhìn qua đích xác một bộ dáng chật vật nghèo túng.



Lâm Tiểu An ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Thiếu An. Cảm thấy chính mình cũng nên đáp lời đối phương, thế là nói rằng: “Ngươi thì lại già đi không ít.”



Sắc mặt Lâm Thiếu An tức khắc đông cứng một phần, tâm tình bất định, gã nhìn thẳng Lâm Tiểu An sau một lúc lâu, đột nhiên cười nói: “Lâm gia vẫn còn nuôi nổi một phế vật… Nếu ta nhớ không lầm, võ công ngươi đã bị Thanh Hành phế đi rồi? Hiện tại…… là một phế nhân.”



Lâm Tiểu An không cảm thấy sinh khí, hắn còn đang bận suy tính. Sau đó quyết định đi theo Lâm Thiếu An trở về Lâm gia, dù sao hiện tại hắn không biết đường quay lại vực sâu, lại không có kỹ năng gì có thể nuôi sống chính mình.



Nếu phải đến bến tàu chuyển hàng, hoặc đến tửu lầu làm tiểu nhị, hắn thà chết còn hơn.



Lâm Tiểu An đã từng thất bại khi tranh đoạt quyền lực, hiện tại chẳng làm nên trò trống gì cứ như một phế nhân, nhưng từ nhỏ đến lớn thật đúng là được sống trong nhung lụa tại Lâm gia đây. Dù bị rơi xuống vực sâu, may mắn lại được nam nhân nâng niu trong ngực mà sủng ái, chưa hề bị ép làm nửa phần việc nặng. Từ đó đến nay, chưa bao giờ hắn phải phiền não vì đời sống sinh hoạt mấy việc vặt vãnh, cách ly khỏi quyền lợi cùng gia thế, không có võ công, ngày ngày sống vô tư cùng nam nhân, cứ thế mà trở thành phế vật.



Trời sinh tính hắn vốn kiêu ngạo, xem thường những việc nặng nhọc và cả việc lấy lòng người khác.



Hắn quan niệm người ta phải theo đuổi, cung phụng mình mới đúng.



Nghèo túng suốt mười năm, không làm Lâm Tiểu An biến thành bè lũ xu nịnh người, ngược lại khí phách hắn càng thêm giống con cháu quan lại quyền quý, cao sang ở nhà cao cửa rộng.



Tâm cao khí ngạo, không biết khó khăn.



Vì thế Lâm Tiểu An đi theo Lâm Thiếu An trở về Lâm gia, cách vực sâu càng ngày càng xa. An tâm để Lâm gia chăm sóc hắn, sau đó chờ nam nhân tới tìm. Trong lòng cảm thấy mình tính toán không tồi, vừa có người nuôi dưỡng, lại vừa có lý do để không bị nam nhân trách tội.



Cho dù nam nhân có nổi trận lôi đình đi chăng nữa, đến lúc đó cứ thoái thác hết tội lỗi lên người Lâm Thiếu  An là được.



Lâm Tiểu An bên này tự cho mình có ý kiến rất hay, tuyệt nhiên không biết hai ngày sau nam nhân trở lại vực sâu phát hiện hắn chạy trốn, nổi trận lôi đình đến mức nào.