Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ

Chương 12 :

Ngày đăng: 23:47 21/04/20


Khi Diêu Phong lần thứ hai mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến y kinh ngạc. Đây là nơi nào? Vách tường loang lổ, tầm mắt mơ hồ, không khí có mùi khiến người ta buồn nôn, ôm bụng cổ ngồi dậy, lại kinh ngạc phát hiện mình không còn suy yếu như trước nữa. Nương theo cây đuốc trên vách tường, thấy người ngồi cách đó không xa, quần áo hoa phục màu đỏ tía mặc trên người hắn, phảng phất vẻ nghiêm trang không thể chạm vào.



“Ha hả… Ngươi tỉnh rồi? Xem ra Linh tê ngọc lộ thật công hiệu, quả nhiên không tầm thường.” Lan U tuy cười, nhưng phòng giam tối om này lại làm cho Diêu Phong đổ mồ hôi lạnh.



“Linh tê… ngọc lộ? Ngươi, rốt cuộc muốn, ư… muốn thế nào? Ô ——” Ôm bụng thở dốc, Diêu Phong vẫn không thể hiểu được. Linh tê ngọc lộ, giang hồ truyền rằng đây là tiên dược có thể khiến xương khô mọc thịt tươi, sao Lan U lại cho y dùng?



“… Muốn như thế nào à?” Chậm rãi đi đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, âm trầm cười, “Ta đương nhiên là muốn… tra tấn ngươi hết sức rồi.”
“Ngươi kêu đi! Ngươi khóc đi! Vì cái gì không ra tiếng?!” Hắn rống lên với Diêu Phong, “Ngươi cho rằng như vậy là ta có thể buông tha ngươi sao! Nói cho ngươi biết, đừng mơ!!” Một phen kéo Diêu Phong đang nằm úp sấp dậy, dáng vẻ yếu ớt không chỗ nương tựa của y lại khiến Lan U có một loại khoái cảm dâng trào. Muốn xé nát y, muốn khiến y thương tích đầy mình, muốn nhìn thân thể lạnh như băng này bị vùi lấp trong khổ sở, trong cực độ điên cuồng. Ép Diêu Phong vào tường, vách tường loang lổ phá rách thân thể nhẵn mịn của y, y lại dính sát vào thân thể hắn, áp lực cực lớn khiến cho thai nhi trong bụng Diêu Phong co rút mãnh liệt.



“Ô…” Không chịu nổi mà kêu lên, nháy mắt lại châm ngòi dục vọng của Lan U, hắn muốn nghe tiếng kêu thảm thiết lớn hơn nữa, hắn đã gỡ lớp mặt nạ chân thực kia, để y có thể nhìn thấy khuôn mặt yêu dã tuấn mỹ khiến người khác điên cuồng.



Không để ý Diêu Phong giãy dụa, hắn dùng dây xích đóng trên vách tường trói chặt cánh tay và ngực y, khiến cho cả người y chỉ có thể cố định trên tường. Cái bụng cực lớn trĩu nặng, đau đến mức Diêu Phong muốn ngất đi, “Ư… Buông, buông ra! Ô —— ”



“Buông ra? Sao có thể…” Oán hận hôn lên môi y, dường như gặm cắn để trả thù, đến tận khi hôn ra máu. Nụ hôn này tựa như dốc hết cả đời oán hận, thật lâu sau, Lan U mới thở hổn hển rời khỏi môi y, nhìn dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo khóe môi trắng bệch, mang vẻ đẹp lạ kỳ của sự tàn phá.