Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc Dạ
Chương 16 :
Ngày đăng: 23:47 21/04/20
Nghe Diêu Phong hét thảm, âm thanh như khoét vào trái tim hắn. Lan U cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì hưng phấn, mà là sợ hãi. Thù sắp trả được, nhưng hắn lại cảm thấy cô đơn. Mục đích tồn tại suốt mười lăm năm nay của hắn đã mất đi. Sau này, hắn phải dựa vào cái gì mà sống sót?
Đột nhiên một tiếng thét cao vút vang lên, như là dùng hết sức lực cả một đời, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc mỏng manh của trẻ sơ sinh, Lan U chấn động, đứa nhỏ, sinh ra rồi…
Một lát sau, An Kiều mở cửa, ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, “Chúc mừng chủ tử, là một bé trai.”
Lan U thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đứa bé kia, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng. Thảm trạng trước mắt khiến hắn chực rơi lệ, Diêu Phong nằm trên mặt đất, nếu không phải ngực có độ phập phồng rất nhỏ, hắn sẽ cho rằng người nằm đó là một xác chết.
“!” Lan U chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, y nói cái gì? Sống không qua mùa đông năm nay, như vậy là có ý gì?! “Diêu… Ngươi nói cái gì?” Giọng nói khàn khàn như vừa nuốt phải thứ gì đó sắc lẹm, hai mắt Lan U đỏ sọng, nhìn thân thể như tấm vải rách nằm trên mặt đất không chớp mắt. Bước chân bất giác đi đến bên y, suy sụp quỳ xuống.
“Độc hoa Thất Tình, hiện nay chưa có ai giải được…” Diêu Phong nói những lời này, nhìn đôi môi Lan U nháy mắt mất đi màu sắc, thế nhưng y lại nở nụ cười, “Ha hả… Ta cũng có thể lừa được ngươi. Độc tính của hoa Thất tình, ta vẫn luôn dùng thuốc ngăn chặn, đến tận khi ta phát hiện… ta mang thai đứa nhỏ. Ô, khụ khụ… Phụt ——” Diêu Phong phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở mong manh.
Đến giờ phút này, Lan U đã hiểu ra tất cả. Vì cái gì mà y ngày một gầy đi, vì cái gì mà bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng, bởi vì độc trong người y đã sớm ăn vào xương tủy, thuốc và châm cứu cũng vô phương! Y vì cứu mạng mình, mà cam tâm phế bỏ một thân võ công; càng là vì đứa nhỏ, mà tình nguyện không màng tính mạng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, hắn đã làm gì vậy, hãm hại người yêu thương hắn nhất.
Hai tay run rẩy ôm y vào trong ngực, đau lòng đến tột đỉnh, vì sao tới bây giờ mới cho hắn biết tất cả? Vì cái gì mà cứ nhất định đến lúc mất đi mới biết thế nào là quý trọng?