Tự Thủy Nhu Tình

Chương 1 : Tiết tử

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Tứ Xuyên Quỳ châu phủ Hàm Tiếu sơn trang.



” Vị Tuyết, muội về rồi.”



Thân ảnh đứng giữa trang viên không quay đầu lại, nói một câu làm cho nữ tử đang lặng lẽ tiếp cận y dừng cước bộ, sửa lại bộ pháp, trở lại dáng đi bình thường đi lại chỗ mạt thân ảnh bạch sắc kia.



” Tị Thủy, thính lực của huynh thực tốt.” Hàn Vị Tuyết than nhẹ, “Muội còn tưởng rằng võ công của mình có chút tiến bộ ni, không nghĩ tớn vẫn bị huynh phát hiện.”



Hàn Tị Thủy xoay đầu lại, chớp chớp mắt, hai khuôn mặt tuyệt sắc giống nhau như đúc đối diện. Bất đồng là, một bên là những đường cong mềm mại của nữ tử, một bên là những đường cong tương đối cương dương.



Ngũ quan cũng da thịt Hàn Vị Tuyết lộ ra vẻ mềm mại đẫy đà nữ tính, cộng thêm thường ở bên ngoài bôn ba, màu da có chút đậm màu; Hàn Tị Thủy tuy là nam tử, nhưng vì mang bệnh trong người, thường xuyên không ra khỏi nhà nên so sánh có phần gầy yếu tái nhợt.



“Võ công của muội quả thật có chút tiến bộ, muội lại gần ta mới có thể nghe được tiếng bước chân.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, xoay người đi vào trong phòng. “Gặp gia gia chưa?”



“Gặp rồi.” Hàn Vị Tuyết muốn đỡ tay y, lại vẫn như quá khứ bị người kia tránh đi. “Vài ngày trước huynh lại bị bệnh một hồi phải không? Hiện tại cảm thấy như thế nào?”



“Đã hảo rồi, nếu không Ngôn Thụy cùng Hoàn Nhi tuyệt đối không cho ta xuống giường.” Y nhẹ nhàng nói, như mọi khi bước lên bậc thang, “Chỉ bị chút phong hàn, không có nghiêm trọng như gia gia nói đâu, muội đừng quá lo lắng.”



Hàn Vị Tuyết khẽ thở dài. Trong lòng nàng tuyệt không thể nào quên được, Tị Thủy vì cứu nàng, mới bị mù; cũng do lần đó bị trọng thương, làm cho thân thể của y từ đó về sau trở nên suy nhược vô cùng.



“A, muội lại suy nghĩ gì rồi, ta không sao.” Hàn Tị Thủy biết suy nghĩ của nàng, mỉm cười, nói sang chuyện khác, vươn một tay ra. “Nhưng người bị gì là muội, bị thương đúng không? Ngữ khí nói chuyện của muội không hề có lực.”



“Không nghiêm trọng.” Miệng mặc dù nói như vậy, nàng vẫn thuận theo vươn tay, mặc y thay mình bắt mạch.



“Muội không lừa được ta đâu, không ai hiểu muội hơn ta.” Y bỗng nhíu nhíu mày, trách cứ: “Muội bị thương sao không tĩnh dưỡng, còn suốt đêm chạy về đây?”



Y mặc dù không dám nhận mình tinh thông y thuật, nhưng vẫn có thể theo mạch đập củ nàng dò ra điểm ấy.



“Muội nằm mộng.” Sau một lúc lặng im, Hàn Vị Tuyết nhẹ nhàng nói: “Về ngươi.”



“Nga?” Y sợ run lên, bởi vì giấc mộng của Vị Tuyết từ trước tới nay đều linh nghiệm. Mẫu thân hai người họ là Vu nữ của Miêu tộc, mà huynh muội bọn họ, chỉ có Vị Tuyết được truyền thừa năng lực mộng bặc từ mẫu thân.



“Kia... muội nhì thấy cái gì?” Y đạm đạm hỏi, cũng không rất để ý.



GIấc mơ có thể bói ra cát hung thì lại thế nào? Y tin tưởng thứ nên tới thủy chung đều không thể tránh khỏi, giống như phụ mẫu năm đó mặc dù cố ý phòng bị, vẫn như trước không thể tránh khỏi cái chết.



“Muội không biết, nhưng là, muội có dự cảm về điềm xấu.” Hàn Vị Tuyết lo lắng nói. Vì có giấc mơ kia nên nàng cảm thấy bất an, dẫn tới việc cấp tốc chạy về Hàm Tiếu sơn trang.




“Vị Tuyết.” Sau một lúc trầm mặc, Hàn Tị Thủy rốt cục lạnh nhạt mở miệng: “Muội có từng nghĩ tới, nếu cha mẹ còn sống, chúng ta sẽ không giống như bây giờ không?”



Nếu năm đó gia gia không phải tới tận mười năm sau khi cha rời nhà đi mới chấp nhận mẹ cùng bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không bị tập kích trên đường về sơn trang; nếu cha mẹ còn sống khỏe mạnh, có lẽ Vị Tuyết cũng không phải gánh trên lưng gánh nặng Hàm Tiếu sơn trang khi còn nhỏ như vậy; càng có lẽ, lúc đó y cũng sẽ không bị trọng thương tới nỗi mù...



Chỉ là hết thảy đều đã trở thành kết cục đã định, không thể vãn hồi.



Hàn Vị Tuyết giật mình, cắn cắn môi hỏi: “Tị Thủy, huynh hối hận vì lúc trước cứu muội sao?”



“Ta đã nói rất nhiều lần rồi.” Hàn Tị Thủy ảm đạm cười, hiển nhiên đã bình tĩnh trở lại.”Tánh mạng của muội so với mắt ta trọng yếu hơn nhiều, cho dù nặng tới đâu, lựa chọn của ta vẫn như trước.”



“Nhưng huynh mất đi không phải chỉ là mắt mà thôi a!” Nàng nhịn không được đề cao âm điệu.



Nàng hiểu được. Tị Thủy sớm đoạn tuyệt ý niệm cưới vợ trong đầu, tính toán cả đời không yêu thương bất kì ai, chỉ vì y không muốn liên lụy nữ tử nào, không muốn  nàng làm bạn cả đời cùng một phế vật không cách nào bảo hộ nàng.(nàng ở đây không phải chỉ vị tuyết)



Nếu không phải vì cứu nàng, y sẽ không bị mù cùng thể chất trở hư nhược như thế. Ngộ tính võ học của Tị Thủy so với nàng cao hơn nhiều, Hàm Tiếu đường cũng xác định do y kế thừa, lại đều vì nàng, hại y mất đi những gì mà y vốn được thừa hưởng.



“Muội không nợ ta, Vị Tuyết.” Y minh bạch suy nghĩ của muội muội. “Muội thay ta kế thừa Hàm Tiếu Đường, nhận đỡ trách nhiệm nặng nề như vậy không phải sao? Ta cho rằng, ngược lại là ta thiếu muội.”



“Tị Thủy... ” Y luôn an ủi nàng như  vậy, lại luôn làm cho nàng không thể không bận tâm. A! Nàng thật hi vọng Tị Thủy có thể trách nàng, mắng nàng, lại cố tình ngay cả một lần cũng không có.



“Ta vừa làm cho gia gia khổ sở, phải không?” Y nói sang chuyện khác. “Không nên vô lễ như vậy.”



“Gia gia hiểu huynh, huynh yên tâm.” Hàn Vị Tuyết mỉm cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Người biết huynh chỉ là sợ muội nguy hiểm mà thôi.”



Y cười cười. Kỳ thật, y tức giận sự bất lực của mình. Y biết Vị Tuyết cũng hiểu điểm ấy, chỉ là không có vạch trần. “Sáng mai muội đi sao?”



“Muội định qua trưa sẽ đi.” Hàn Vị Tuyết mạnh hút khí, ngữ khí ngưng trọng nói: “Sớm đi, có thể sớm chuẩn bị tốt.”



“Vậy sao?” Hàn Tị Thủy than nhẹ, hiểu được nàng đã quyết định. “Chúng ta đi Đan phòng đi, ta kêu Ngôn Thụy chuẩn bị chút dược cho muội mang bên người. ” “Hảo.” Hàn Vị Tuyết rốt cục yên lòng nở nụ cười, thật cẩn thận hỏi: “Muội đỡ huynh đi được không?”



“Ân, phiền toái muội.” Ygật đầu.



“Đi hướng này, cẩn thận cánh cửa.” Nàng đưa tay đỡ lấy cánh tay của Hàn Tị Thủy, rời khỏi viện tử.



Chỉ là lúc này cả hai người đều không ngờ, cũng bởi Hàn Vị Tuyết xuất phát trước nửa ngày, nhưng lại làm cho vận mệnh của Hàn Tị Thủy từ nay về sau có chuyển biến cực lớn, làm thế nào cũng không thể trở lại ban đầu...