Tự Thủy Nhu Tình

Chương 9 :

Ngày đăng: 00:51 22/04/20


Có tiếng mở cửa, rồi tiếng chén trà rơi vỡ trên mặt đất đột ngột vang lên, khiến Hàn Tị Thủy giật mình nhìn lại.



“Trời!” Tiếng Hoàn Nhi kinh hãi hét lên, sau đó, nàng chạy thật nhanh ra ngoài, la to: “Người đâu! Trong phòng công tử có –”



“Hoàn nhi!” Hàn Tị Thủy không kịp chặn nàng lại, đành phải đẩy Liễu Tinh Vân ra. “Ngươi đi mau.”



“Không đi, ta tới là để đón ngươi.” Liễu Tinh Vân thong dong nhàn nhã nói.



“Ta đã nói ta không thể đi được, ngươi đi mau đi thôi!” Hàn Tị Thủy vừa vội vừa sợ, y không muốn ai bị thương cả! “Vạn nhất a gia tới, ngươi sẽ khó thoát thân rồi.”



“Ta biết.” Hắn vẫn ôm Hàn Tị Thủy không buông, trong mắt lóe lên, “Ta chính là muốn ông ấy tới.”



“Tại sao ngươi….” Y nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, “Vị Tuyết…” Không chỉ có nàng ấy, còn có cả Ngôn Thụy và vài hộ vệ trong sơn trang cũng chạy lại đây.



“Buông huynh ấy ra!” Hàn Vị Tuyết vượt qua Ngôn Thụy, đánh một chưởng lên vai Liễu Tinh Vân.



Đối mặt một chưởng đầy giận dữ của Hàn Vị Tuyết, Liễu Tinh Vân dễ dàng lấy cổ tay đón và đỡ lấy. Hắn lật bàn tay đánh thẳng đến uyển mạch của Hàn Vị Tuyết, buộc nàng phải lùi về sau, rồi cúi đầu cười với Hàn Tị Thủy: “Muội muội của ngươi chẳng giống người chút nào cả, Tị Thủy.”



Cá tính hấp tấp thế này chẳng giống Tị Thủy trầm tĩnh chút nào.



“Vị Tuyết!” Hàn Tị Thủy nghe thấy tiếng kêu đau đớn, liền biết muội muội chịu thiệt, cấp bách kêu lên: “Đừng làm nàng bị thương!”



“Ta có chừng mực.” Hắn mỉm cười, vươn tay lau khô nước mắt còn vương lại trên mặt y, hỏi: “Hai người các ngươi vẫn luôn bảo hộ nhau như thế này sao?” Xem ra, mấu chốt của vấn đề là đây nhỉ?



Thấy hành vi của hai người như vậy, cả Hàn Vị Tuyết và Ngôn Thụy vốn tính đến cứu Hàn Tị Thủy liền ngây ngẩn. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Đột nhiên Hàn Vị Tuyết chợt cảm thấy một cảm giác lạnh như băng dâng lên trong lòng, nàng đã hiểu ra, đây chính là người trong lòng của Hàn Tị Thủy.



“Ta chỉ có một muội muội.” Hàn Tị Thủy quay đầu đi và đáp, hoàn toàn không hay biết những người khác đang nhìn y.



Nghe y nói vậy, Liễu Tinh Vân đột nhiên mất hứng, hắn ôm lấy eo y, vòi vĩnh y như con nít: “Còn ta thì sao?”



“Các ngươi không giống nhau, ta….” Không đúng, trời ạ! Tại sao trong hoàn cảnh này y còn có thể nói mấy chuyện này chứ? Y đã hoàn toàn bị Liễu Tinh Vân ảnh hưởng sao?



“Đừng quan tâm mấy chuyện đó, ngươi nhanh chóng đi đi!” Y nắm lấy bàn tay đang vỗ về y của Liễu Tinh Vân. Vị Tuyết và Ngôn Thụy không phải đối thủ của hắn, nhưng nếu a gia cũng tới thì chưa chắc đâu!



“Không!” Vẫn là lời từ chối.



“Liễu Tinh Vân!” Y gấp gáp la lên.



Liễu Tinh Vân cười vuốt nhẹ mái tóc dài của y, thần sắc đột nhiên trở nhân ngưng trọng, hắn ôm Hàn Tị Thủy rời khỏi giường, đứng trong sảnh, nhìn chằm chằm người vừa bước vào cửa.



“Hai người các ngươi tránh qua một bên.” Giọng nói lớn tuổi nhưng trầm ổn hùng hậu ra lệnh.



Hàn Vị Tuyết và Ngôn Thụy lúc này mới chịu nhường đường.



“A gia…..” Hàn Tị Thủy giật mình, khe khẽ gọi.



Liễu Tinh Vân buông người trong lòng ra, đỡ lấy bên hông Hàn Tị Thủy để y dựa vào người mình, rồi mới cuồng ngạo gật đầu với Hàn Khiếu, “Lão gia tử.”



“Liễu công tử, ta tôn trọng ngươi là khách đến nhà.” Hàn Khiếu cau mày, bước từng bước một về phía trước, “Sao ngươi lại xâm nhập phòng của cháu ta, còn vô lý cưỡng chế hắn?”



Khách đến nhà? Hàn Tị Thủy lẫn Hàn Vị Tuyết đều không hiểu thế nào, lại vừa biết được ai chạy tới cửa thì ngây người.



“Liễu huynh đệ, Hàn lão gia tử, mọi người làm sao thế?”



“Chu Hạo Quân!?” Nàng kinh ngạc thốt lên.
Haiz, sao ở đâu hắn cũng bị đuổi thế này? Mà chính hắn cũng thiệt là, vẫn thích nhìn nàng mắng mình.



Chu Hạo Quân căn bản đã quá quen với chuyện như vậy, vẫn tiếp tục thuyết phục Hàn Tị Thủy: “Ta biết ngươi không còn cách nào khác, nhưng mà ngươi nhẫn tâm nhìn Vị Tuyết cũng giống ngươi, tiếp tục tiều tụy như vậy sao?”



Biểu tình của Hàn Tị Thủy cuối cùng cũng có chút dao động, sau đó y lại cúi đầu, mân mê khối ngọc trước ngực.



“Ngươi đã bỏ mấy bữa cơm rồi, nàng cũng vậy, cứ tiếp tục như vậy chẳng lẽ các ngươi muốn giành nhau xem ai ngã xuống trước sao?” Hắn lại thừa cơ bồi thêm một câu: “Huống chi, nếu Liễu huynh đệ biết, hắn cũng sẽ mất hứng.”



Suy bụng ta ra bụng người mà thôi! Liễu Tinh Vân đương nhiên sẽ không muốn người thương trở nên tiều tụy.



Hàn Tị Thủy nghe vậy thì giật mình, đột nhiên y nở nụ cười rất nhẹ, hết sức ôn nhu lên tiếng: “Ta biết… Hắn đương nhiên sẽ không vui.” Sẽ lạnh giọng chất vấn y tại sao lại gầy, nhưng cũng sẽ hết sức ôn nhu dỗ dành y.



Tuy rằng mỗi lần nhớ tới hắn, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua sót, nhưng y vẫn mỉm cười hồi tưởng.



“Tị Thủy…..” Hàn Vị Tuyết rung động nhìn y mỉm cười. Tị Thủy cuối cùng cũng cười, lại là nụ cười khiến người đau lòng; Y cuối cùng cũng chịu lên tiếng, lại là vì người kia.



“Thật xin lỗi, Vị Tuyết, lại làm phiền muội rồi.” Hàn Tị Thủy cúi đầu vuốt khối ngọc bội, y nói, rất nhẹ nhàng: “Nhưng ngoại trừ cái mạng này…. Ta không còn phương pháp nào khác để cứu hắn.”



“Ngươi không cần phải nói vậy!” Nàng rất sợ nhìn thấy biểu tình như vậy của Hàn Tị Thủy, rất sợ! Hồi mười tuổi nàng đã suýt nữa mất đi vị huynh trường ruột thịt này, nàng tuyệt đối không muốn lại một lần nữa trải qua cảm giác tra tấn đó.



“Ta chỉ trần thuật sự thật mà thôi.” Y vẫn tiếp tục nói với giọng xa xôi, hiu quạnh mang theo chút mỉa mai chính bản thân, “Ngoại trừ cái mạng này, ta còn có gì nữa đâu? Đôi mắt vốn nhìn không thấy, không có võ công, ngay cả tay ta cũng bị thương không thể động đậy. Người như ta căn bản chính là phế nhân, không phải sao?”



Môi Hàn Vị Tuyết run run, nàng nặng nề hô hấp. Tất cả đều tại nàng, đều là lỗi của nàng! Mắt của Tị Thủy không nhìn thấy là vì nàng, không thể luyện võ cũng vì nàng, vết thương trên tay…. Cũng là tại nàng.



Tất cả đều là lỗi của nàng!



Nếu không phải ngày đó nàng rời khỏi Hàm Tiếu sơn trang sớm hơn dự tính, Tị Thủy sẽ không bị bắt đi, cũng sẽ không gặp gỡ người nọ, lại càng không khiến cho chuyện diễn biến đến hôm nay!



“Đều tại ta –” Nàng gần như đau đớn thốt lên những lời này, “Đều là lỗi của ta…..”



“Vị Tuyết.” Chu Hạo Quân thấy vậy, vội vàng ôm lấy nàng, đau lòng vỗ về dỗ dành: “Không có chuyện đó, đây không phải lỗi của ngươi, không cần phải như vậy.”



Ngược lại Hàn Tị Thủy vốn trước đây sẽ mỉm cười an ủi nàng, lúc này lại không nói một câu, khóe môi mơ hồ mang theo nụ cười lại đột nhiên giật mình.



“Tị Thủy, kỳ thật ngươi vẫn oán ta, đúng không?” Hàn Vị Tuyết nắm chặt lấy tay Chu Hạo Quân, hít sâu, kiên định hỏi: “Ngươi trách ta khiến ngươi mất đi hai mắt đúng hay không?”



“Đúng vậy.” Hàn Tị Thủy im lặng một hồi, cuối cùng cũng thừa nhận. “Ta quả thật từng nghĩ như thế, nhưng đã vậy thì sao? Ta đã nói rất nhiều lần, cho dù là vậy, ta vẫn sẽ lựa chọn cứu ngươi.”



Nhưng cho dù biết rõ rằng mặc kệ thế nào chính mình cũng sẽ lựa chọn làm như vậy, y vẫn sẽ oán hận; Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là vì y vốn không hoàn mỹ, cần gì phải cố gắng làm một người hoàn mỹ chứ? Như vậy, quá mức giả dối.



Y có thể tức giận, có thể oán hận, mà không phải chỉ có thể trầm tĩnh mỉm cười.



Người nói cho y biết y có thể làm như vậy, là Liễu Tinh Vân.



“Ta vẫn luôn chờ những lời này của ngươi….” Hàn Vị Tuyết cười yếu ớt, “Ta vẫn hy vọng ngươi nghĩ như vậy, chẳng sợ chỉ một chút thôi cũng tốt, ta không muốn ngươi quá bao dung ta, vì ngươi vốn nên oán ta.”



Hàn Tị Thủy trầm mặc. Thì ra bọn họ cũng không hiểu nhau như bọn họ vẫn tưởng! Có lẽ chỗ giống nhau duy nhất, cũng chính là luôn coi trọng điểm này.



“Ta vẫn luôn hy vọng ngươi không cần vì sợ ta sẽ khổ sở mà chôn giấu cảm xúc dưới đáy lòng.” Thấy y không nói gì, giọng nói của nàng hơi hơi trở nên kích động, “Ngươi kỳ thật chỉ sinh sớm hơn ta không đến nửa canh giờ, không cần bức chính mình đi làm một ‘ca ca’, ta không cần. Ta đã nợ ngươi quá nhiều, ta không muốn tiếp tục nợ nần chồng chất!”



“Vị Tuyết?” Hàn Tị Thủy giật mình.



“Thế nên, bây giờ ta sẽ trả nợ cho ngươi.” Hàn Vị Tuyết hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói: “Ta mang ngươi đi gặp hắn.”