Tự Thủy Nhu Tình
Chương 6 :
Ngày đăng: 00:51 22/04/20
“Cẩn thận bên kia!” Tả Vô Tâm nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Tị Thủy bước đi trong vườn. “Cẩn thận bên trái!”
Hàn Tị Thủy dừng bước, bất đắc dĩ thở dài, “Vô Tâm, ngươi càng nói càng khiến ta khẩn trương.”
“Ta sợ ngươi không nhớ rõ thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm. Lão đại muốn hắn chiếu cố Tị Thủy, nếu Tị Thủy bị thương thì hắn chết chắc rồi.
“Ngươi đã dẫn ta đi qua đây hai lần rồi.” Hàn Tị Thủy mỉm cười, “Ta nhớ rõ phải đi như thế nào, ta không thể lúc nào cũng nhờ ngươi giúp ta.”
Từ lúc Liễu Tinh Vân đồng ý y có thể tự do đi lại trong nửa tháng trở lại đây, đều là Tả Vô Tâm dẫn y đi xem xét hoàn cảnh xung quanh. Điều này xem như dùng thân thể đổi lấy sao? Hay là, hắn căn bản liền cho rằng…. Không, là vì biết y không có năng lực chạy trốn khỏi nơi này, nên mới yên tâm để y tự do đi lại.
Mà thôi, hiểu được hắn nghĩ như thế nào thì y làm được gì chứ? Dù sao y cũng không làm được gì.
Hàn Tị Thủy thở dài trong lòng, vừa đi vừa đếm số bậc thang của lương đình, sau đó ngồi xuống thở phào một hơi. Cùng lúc đó, y nghe thấy Tả Vô Tâm cũng thở phào.
“Vô Tâm, sao ngươi lại khẩn trương?” Y không nhịn được mà nở nụ cười. “Ta không té ngã, cũng không đụng phải cái gì, ngươi có thể yên tâm.”
“Ta biết ngươi có thể, nhưng ta vẫn cứ khẩn trương đấy thôi!” Tả Vô Tâm lầm bầm, ngồi xuống bên cạnh y.
Qua mấy ngày nay, hắn cũng rõ ràng hiểu rõ được trí nhớ của Tị Thủy đối với phương hướng và vị trí. Sau khi quen thuộc vị trí của đồ đạc, y có thể tự mình làm những chuyện vặt thường ngày, vẫn nhàn nhã như thường, năng lực thích ứng cực tốt.
“Đi cùng ta cả ngày, ngươi sẽ không nhàm chán sao?” Y hít sâu một hơi không khí đầy hương thơm hoa cỏ trong vườn. Tuy rằng không khí ở đây lạnh hơn nhiều so với ở Hàm Tiếu sơn trang, nhưng cũng chỉ có mùi cỏ hoa này mới có thể khiến cho y cảm thấy an tâm, quen thuộc đôi chút.
Cũng đã một tháng từ ngày y rời khỏi Hàm Tiếu sơn trang, không biết Vị Tuyết đã biết chuyện này hay chưa?
Y vẫn rất sợ Vị Tuyết sẽ liều lĩnh xông vào Thiên Tinh đường, chỉ bằng võ công của Vị Tuyết thì tuyệt đối không đánh lại Liễu Tinh Vân, trừ khi a gia tự thân xuất mã. Nhưng a gia cũng đã lớn tuổi, dù có võ công cao cường cũng không biết tỷ lệ toàn thân trở ra được tới bao nhiêu.
Mà không biết vì sao, y không hề muốn bất kỳ ai bị thương, dù là người của Hàm Tiếu sơn trang hay Thiên Tinh đường.
“Ừm…” Tả Vô Tâm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lắn đầu nói: “Không có, đi cùng ngươi rất thoải mái. Bởi vì trên người ngươi có một loại khí chất sẽ làm cho người ta cảm thấy bình thản an tường.”
“An tường…sao?” Hàn Tị Thủy tự giễu cười, nói.
Sao y không thấy được chính mình bình thản an tường chứ? Y cảm thấy bản thân như tơ liễu trôi nổi giữa không trung, muốn tìm nơi bám vào lại phát hiện xung quanh hoàn toàn xa lạ, đành phải cường chống đến ngày có thể trở lại mặt đất.
Kỳ thật, y vẫn cảm thấy thật mệt mỏi, lại thế nào cũng phải phân ra phần lớn tâm thần để giữ bình tĩnh trước mặt Liễu Tinh Vân. Y phải giữ lại ranh giới trong lòng mình, nếu không, y sẽ không thể bỏ qua cái quan hệ thân mật mà hai người từng có.
Y không thể để chính mình trầm luân trong đó được!
Thân là nam nhi, lại bị một nam tử khác xâm phạm, vậy mà y cảm giác ….trầm luân.
Ừ…. Chính là trầm luân.
Cảm giác xa lạ mà Liễu Tinh Vân dẫn phát trên người y ngày đó chính là trầm luân. Trừ bỏ có những lúc suy nghĩ trống rỗng không thể khống chế, thân thể, động tác, cảm quan của y…. hết thảy đều trở nên khó tự điều khiển. Trạng thái đó, từ lúc chào đời tới nay, y chưa từng gặp phải.
Y không thích cảm giác bị hắn ôm, chán ghét việc y không biết phải làm thế nào nhưng thân thể lại cho phản ứng đáp lại.
Nhưng theo thời gian trôi đi, y càng ngày càng quen thuộc cái ôm của hắn, thân thể y và khứu giác đều ghi nhớ mùi hương của hắn, bắt đầu quyến luyến vòng tay hắn. Ở trước mặt hắn, y càng ngày càng không xác định được chính mình.
Không! Y tuyệt đối không thể như vậy!
Thấy vẻ bối rối trên mặt Hàn Tị Thủy, lại cảm nhận được tiếng tim đập như trống của y, nụ cười trên môi và trong mắt Liễu Tinh Vân càng thêm nở rộ và nhiệt tình chói mắt.
Xem ra, là lúc thừa thắng xông lên.
– – –
“Nhị ca!” Tả Vô Tâm đuổi theo Khúc Hướng Vãn đang nổi giận đùng đùng, chặn đường hắn lại. “Ngươi làm gì Tị Thủy vậy, sao đại ca lại tức giận?”
“Sao nào? Ngay cả người đều đứng về phía hắn?” Khúc Hướng Vãn khinh thường nói: “Ngươi cũng bị cái tên Hàn Tị Thủy kia mê thất tâm thần rồi sao? Nam không ra nam, nữ không ra nữ, cũng không biết hắn tốt ở chỗ nào!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tả Vô Tâm hổn hển nói: “Tị Thủy là bằng hữu của ta, làm người rất tốt, ta không cho phép ngươi nói hắn như vậy.”
“Nói thế nào thì hắn cũng là nam, tuyệt đối không thể để cho hắn và đại ca ở bên nhau.” Khúc Hướng Vẫn vẫn cố chấp như trước. “Cho dù là mê luyến nhất thời cũng không được.”
“Nhị ca, sao nói gì ngươi cũng không chịu nghe vậy?” Tả Vô Tâm khinh bỉ nhìn hắn. Đã nói không biết bao nhiên lần rồi, không biết tại sao cái đầu chết tiệt của hắn cũng không chịu đổi suy nghĩ.
“Ta trực tiếp nói cho ngươi hay, đại ca yêu Tị Thủy, mặc kệ hắn là nam hay nữ, đại ca cũng sẽ không buông tha cho Tị Thủy.” Vô Tâm hít sâu mội hơi nói, “Ngươi tuyệt đối không cần thương tổn Tị Thủy, nếu không đại ca sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Yêu?!” Khúc Hướng Vãn khiếp sợ hô lên, vẻ mặt không dám tin: “Đại ca sao lại đi yêu một người nam nhân chứ?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?” Tả Vô Tâm tức giận quăng cho hắn một ánh mắt đầy khinh thường, “Ta lại không biết cái gì gọi là yêu, người hỏi ta không bằng hỏi lão đại, coi hắn có biết hay không.”
“Vô Tâm, sao ngươi có thể coi chuyện này nhẹ như vậy?” Khúc Hướng Vãn hổn hển nói: “Ngươi có biết đại ca là người thừa kế Thiên Tinh đường hay không? Hắn thế nào cũng phải cưới vợ sinh con. Làm sao có thể sống cùng một tên nam tử?”
“Như mà….” Sau một lúc, Tả Vô Tâm chầm chậm nói: “Tiên Tinh đường quan trọng vậy sao?”
“Vô Tâm!” Khúc Hưỡng Vãn kinh ngạc hô: “Sao ngươi có thể nói như vậy! Ngươi đã quên ân tình của nghĩa phụ sao?”
“Ta không quên, nhưng mà….” Hắn đương nhiên sẽ không quên ân tình của nghĩa phụ thu dưỡng một tên cô nhi không cha không mẹ, không nơi nương tự như hắn. “Nhưng mà, ngươi cho rằng, Thiên Tinh đường, đối với đại ca, quan trọng đến vậy sao?”
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Đại ca là đường chủ, sao lại không coi trọng Thiên Tinh đường?” Hắn cố chấp hỏi lại.
“Hừm… ta chỉ cảm thấy như vậy mà thôi.” Ta Vô Tâm lầm bầm, đá đá mấy viên sỏi dưới chân. Hắn thật sự cảm thấy trong mắt đại ca, Thiên Tinh đường không quan trọng bằng một người tên là Hàn Tị Thủy.
“Ngươi đừng nói lung tung.” Khúc Hướng Vãn nắm chặt quyền. “Tóm lại, ta tuyệt đối sẽ không để cho Hàn Tị Thủy tiếp tục lưu lại!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tả Vô Tâm giật mình, cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý gì đó. “Ngươi không cần thương tổn Tị Thủy, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
“Không phải chuyện của ngươi.” Khúc Hướng Vãn phẩy tay áo, xoay người bước đi. “Ngươi chỉ để ý làm cho tốt bổn phận người hầu của ngươi đi.”
“Nhị ca…” Tả Vô Tâm có chút bất an, hết sức nghiêm túc nói: “Ta nghiêm túc nói cho ngươi hay, nếu ngươi thương tổn Tị Thủy, ta cũng sẽ không tha thứ ngươi.”
“Ta dám sao?” Khúc Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, “Cả ngươi lẫn đại ca đều đứng về phía hắn.”
Thấy khuyên thế nào Khúc Hưỡng Vãn cũng không nghe, Tả Vô Tâm bất lực dậm chân, thở dài một hơi rồi quay lại Vô Tâm cư của mình.
Ở ngoài cửa viện, có một thân ảnh sau khi nghe hai người nói chuyện liền lặng lẽ rời đi.