Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 118 :
Ngày đăng: 04:19 19/04/20
Anh hùng sở kiến lược đồng* ở thời gian rất lâu trước đây là một câu nói khiến người ta nhịn không được hiểu ngầm mà cười. Nhưng nếu như quan niệm nhìn vật cũng như thế mà nhằm vào một bảo vật nào đó, như vậy tình huống hoà thượng nhiều cháo ít tất nhiên không thể khiến người ta vui vẻ và lạc quan rồi.
[Anh hùng sở kiến lược đồng, sở kiến: nhìn thấy, chỉ quan niệm; lược: Đại khái, cơ bản. Quan niệm của nhân vật anh hùng cơ bản giống nhau. Đây là lời khen biểu thị ý kiến giống nhau của hai bên.]
Hầu như trong nháy mắt, tất cả mọi người dâng lên tính đề phòng, bọn họ tự nhiên sẽ không muốn cho những người khác lấy được bảo bối này, mà nơi này cho dù vừa mới chết rất nhiều người, nhưng còn tồn tại của mười mấy đối thủ, thế nào đi nữa cũng sẽ là một kết cục cạnh tranh kịch liệt.
Trong lòng Nguyên Tu Vân nhịn không được thở dài, hai bảo bối lấy được trước đó mặc dù có gặp nguy hiểm, chẳng qua loại nguy hiểm này ít ra không cần y đi tranh đoạt với người khác, hiện giờ đã tới người thứ ba cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi. Mặc dù không cách nào tránh khỏi nhưng không có nghĩa là Nguyên Tu Vân sẽ nhượng bộ, y để Tiểu Hồ Lô và Tiểu Sỏa Đản tập trung tinh chuẩn ngay gốc cây Trường Sinh Kim đang thu nhỏ lại này, Nguyên Tu Vân mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng ý nghĩ này rốt cuộc đúng hay không? Có thể còn cần chứng thực một cái.
Khoảng chừng qua không được nửa nén nhang, đại thụ vốn chọc trời cũng đã biến thành cây nhỏ tinh tế chỉ lớn bằng bàn tay. Mọi người ở đây đều cho rằng biến hóa của nó đã ngưng liền chuẩn bị ra tay, một giây kế tiếp gốc cây nhỏ màu vàng này trong nháy mắt lại biến mất!
"Chuyện gì xảy ra?!" Có người kinh ngạc trực tiếp la lên, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm thử ở nơi cây nhỏ vừa biến mất, nhưng từ trên vẻ mặt khó coi là có thể nhìn ra gã không mò được thứ gì.
"Nó nhất định sẽ không chạy xa mà còn gần đây! Mau tìm!" Linh Tiêu Tử cau mày nói ra những lời này đã nhắm hai mắt lại, đem thần thức của mình từ nơi hắn đứng khuếch tán ra bên ngoài, không buông tha mảy may nơi di động khác thường. Những người khác trên cơ bản đều có công pháp tương tự đang tìm tòi kết tinh thụ, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên cũng không ở nơi đó, chẳng qua bọn họ vẫn không đi xa.
Nguyên Tu Vân hết sức mịt mờ nhìn gốc cây Trường Sinh Kim thông thường nào đó. Lúc này linh khí của Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô đều tập trung ở nơi này, mặc dù y thật sự không cảm nhận được chỗ kỳ lạ của cây này là gì, nhưng y tin tưởng hai linh vật bổn mạng của mình, chúng nó có cách của mình, mà loại cách thức này rất có thể mọi người không cách nào nhận biết được. Nhưng Nguyên Tu Vân lại không cảm thấy nửa phần dễ dàng, bởi vì y phát hiện mười mấy người xung quanh cũng không đi xa, y tin chỉ cần mình vừa có dị động, những người đó nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới bên cạnh y cướp giật bảo vật, cho nên y cần một kích tất trúng. Tốt nhất có người nào đó có thể đưa tới một ít động tĩnh, đem ánh mắt của những người khác đi hấp dẫn tới bên kia.
Nhưng tất cả mọi người không thu hoạch được gì, hơn nữa theo thời gian trôi qua Nguyên Tu Vân rõ ràng cảm thấy tâm tính lo lắng của Tiểu Sỏa Đản và Tiểu Hồ Lô, dường như nếu y chậm trễ thêm chút nữa thì không có biện pháp lấy được bảo vật Thiên bảng này!
Dịch Nhiên miệng khô lưỡi khô vẻ mặt bất mãn: "... Làm gì?"
Sóng mắt Nguyên Tu Vân để lộ, môi hồng mặt nóng mà nói: "... Ta muốn tiến giai Kim Đan rồi."
Dịch Nhiên: "..." Đệch cmn.
Cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý!! Không phải là hắn muốn ngủ thật tốt, một giấc sao?!
Hít thở sâu nhiều lần, Dịch Nhiên mới cắn răng nghiến lợi: "Tìm một chỗ, ta hộ pháp cho ngươi!" Sau đó phải làm ba ngày ba đêm!!!
=====
Tính đăng hôm qua rồi, nhưng chợt phát hiện wp ko lên được ;_;
Hôm nay lên được nên đăng ăn mừng:v