Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 16 :
Ngày đăng: 04:18 19/04/20
Sau khi được nhìn Tiểu Sỏa Đản, tuy rằng Dịch Nhiên còn chút nghi ngờ uy lực của Tiểu Sỏa Đản, nhưng kết quả khảo nghiệm nhận được của hai người bọn họ, sau cùng khiến Dịch Nhiên từ đáy lòng thở dài một hơi ——
Mặc dù hiện giờ Tiểu Sỏa Đản chống đỡ hết mức cũng chỉ có thể đốt một canh giờ, vẫn chỉ có thể thiêu hủy năm phần trăm độc tố toàn thân Dịch Nhiên, nhưng Dịch Nhiên cũng bởi vì năm phần trăm cũng cảm thấy thỏa mãn. Phải biết rằng phụ thân và mẫu thân hắn đã từng gần như tìm khắp ba thế giới lớn cũng không tìm được cách có thể giải độc cho hắn, dưới sự bất đắc dĩ mẫu thân tự bốc toán cho hắn một đường sinh cơ, sau đó hắn mới đi tới nơi này.
Bản thân hắn đối với chuyện này cũng không chờ mong có thể giải quyết hiệu quả nhanh chóng, hôm nay có thể nhanh chóng tìm được cơ duyên, đường sinh cơ của hắn như vậy, đây đã là chuyện tốt vượt quá dự đoán của Dịch Nhiên. Cho dù độc tố này một khi đốt xong sau đó sẽ một lần nữa khôi phục một ít độc phát, nhưng dù sao khôi phục không vượt quá năm phần trăm, dưới sự tích lũy từng ngày hắn luôn có thể giải độc hoàn toàn.
Sau khi Dịch Nhiên đã thảo luận với Phó Tu Vân, mỗi ngày rút ra một canh giờ giúp hắn giải độc, lúc tách xong độc hai người có thể bắt đầu làm chuyện bản thân cần làm rồi. Ví dụ như Dịch Nhiên muốn nắm chắc trong vòng một canh giờ đang giải độc tận khả năng mà đả tọa tu luyện khôi phục linh lực trong cơ thể, thời gian còn lại luyện kiếm toàn bộ, ví dụ như lúc Phó Tu Vân quyết định ngày mai giải độc xong phải đi tìm Triệu Kiến Chương, làm một số việc y nên làm.
Ngày cứ như vậy bắt đầu trở nên có trật tự, sáng sớm hôm sau sau khi Phó Tu Vân tu luyện xong, Dịch Nhiên cũng hoàn thành luyện tập huy kiếm mười nghìn lần vào sáng sớm của hắn. Phó Tu Vân nhìn dáng vẻ toàn thân mồ hôi dầm dề của Dịch Nhiên cũng không nhịn được cảm thán, cho dù là thiên tài thiếu khuyết nỗ lực thì cũng không có thành tựu sau này.
Một kiếm thể trời sinh cũng nỗ lực như vậy, người tư chất bình thường có thể nào không liều mạng càng thêm nỗ lực chứ. Chớ nói chi hiện giờ Dịch Nhiên vẫn trúng độc, không thể sử dụng linh lực nhiều lần.
"Ngươi thế nào?"
Dịch Nhiên nhếch nhếch môi, hắn cảm thấy thật không tốt. Mỗi ngày sáng sớm huy kiếm mười nghìn lần là bài học hắn cần làm, từ lúc hắn tu luyện thành công cho tới giờ cũng mười mấy năm, ngoại trừ trước đây lúc hắn mười tuổi sẽ cảm nhận được uể oải không chịu nổi như thế ra, hắn đã thật lâu cũng không cảm thấy khổ cực như vậy. Nhưng càng là khổ cực lại càng phải cố gắng, hắn tuyệt đối không phải loại phế vật chờ trắc trở vây hắn, nhìn người bên cạnh thì biết, đổi lại là những người khác biết được mình là phế ngũ linh căn tất nhiên đã cam chịu, nhưng thiếu niên này cũng vẫn cắn răng kiên trì làm chuyện khó khăn nhất, làm mười năm.
Thiên địa bất nhân, vạn vật sô cẩu [1]. Ngược lại là việc nhân từ lớn nhất, nếu cũng không từ với người nào, ai có thể đủ tránh phá gông xiềng giam cầm, người ta đã bỏ chạy, một ngọn lửa sống lại!
"Không ngại, luyện nhiều một chút cho giỏi. Bắt đầu đi."
Phó Tu Vân và Dịch Nhiên song song ngồi ở trên giường thanh ngọc, hai người đều nhắm hai mắt, tâm tình mỗi người khác nhau. Nhưng ở trên nét mặt đối phương bọn họ không nhìn thấy được, lại có thần tình thống nhất.
Hôm nay nếu người ngăn ta, giết chết; Nếu đất ngăn ta, liệt địa; nếu trời trở ta, vậy xé nát thì sao?! Thứ gọi là ý chí kiên định, chính là hai người bọn họ, như vậy ngược lại cũng hài hòa.
Lúc này bên ngoài Vân Phong, chợt nhấc lên một trận gió lớn, bụi trời tối đất.
Sau một canh giờ. Hai người cùng nhau mở mắt, bèn nhìn nhau cười.
Phó Tu Vân: Phế vật trước mặt này nỗ lực như vậy rồi, ta làm sao có thể còn không bằng nỗ lực của hắn!
Nỗ lực:... Các ngươi đối với ta là tình yêu đích thực.
2, Suy nghĩ của núi băng.
Dịch Nhiên: Ta rõ ràng bảo muốn đi cứu hắn, hắn tại sao phải trừng ta?
Dịch Nhiên:... Rõ ràng hắn đi nơi đó của Triệu Kiến Chương nhất định sẽ gặp phải một số chuyện, ta nhắc nhở hắn, rốt cuộc tại sao hắn phải trừng ta?
Dịch Nhiên:... Đây không khoa học, ta vì tốt cho hắn, hắn lại trừng?!
Dịch Nhiên:... Ồ, đoán chừng là ngại cảm thấy tu vi mình thấp, bỏ đi, ta lần sau phải chú ý dùng từ.
Phó Tu Vân:...
Đại gia ngươi từ đầu tới đuôi chưa từng suy nghĩ cẩn thận!!
Ha ha ha ha ha, ngủ ngon ngày mai gặp lại ~
———
[1] Thiên địa bất nhân: trời đất không nhân từ.
Vạn vật sô cẩu: Sô cẩu: chó rơm. Các nghi lễ cổ xưa cỏ gắn vào con chó, là rất phổ biến với mọi người trong sự thờ phượng trước tầm quan trọng của sự hy sinh, nhưng sau đó sử dụng để được loại bỏ. [nguồn baidu]
}