Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 163 :

Ngày đăng: 04:20 19/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyên Tu Vân từ lúc hôn mê tỉnh lại đã là năm ngày sau rồi, theo lý thuyết dựa theo thể chất của y là tuyệt đối không nên kém như vậy. Nhưng sự tình đến cuối cùng y chỉ cảm thấy ngay cả thần thức Nguyên Anh cũng bị ép buộc trầm luân xuống theo, muốn phản kháng cũng không có cơ hội. Hơn nữa quan trọng là, đối mặt với đạo lữ của mình, cho dù đạo lữ mình có chút không bình thường, nhưng y cũng không có định đối kháng thực sự với hắn.

Nói tóm lại: Nhân từ nương tay cho nên gây họa.

Chẳng qua, trước khi nhân từ nương tay, sau khi Nguyên Tu Vân tỉnh lại nhớ lại chuyện mấy ngày trước đó thì vốn không có loại ý nghĩ nhân từ nương tay này, mà còn có ý nghĩ, trước khi đạo lữ đổi nét vẽ* này thì hình như có hơi khôi phục, mặc dù cả khuôn mặt còn mang theo tà khí, thế nhưng cuối cùng cũng không phải là ngay cả nói chuyện cũng ngả ngớn như thế kia. [Họa phong: ý chỉ nét mặt cử chỉ của đối phương.]

“Tu Vân? Ngươi cảm thấy thế nào?” Dịch Nhiên cố gắng giữ nét mặt mình, trong lòng có hơi thấp thỏm. Năm ngày nay hắn nhìn đạo lữ hôn mê ở bên cạnh mình thì cảm thấy thỏa mãn vô cùng, trong lòng cũng tốt hơn nhiều, nhưng hắn cũng theo bản năng thấy mình lần này đoán chừng là đạp mìn rồi, chờ đạo lữ nhà mình lúc tỉnh lại không chừng phải xảy ra vấn đề gì đó, vì vậy đâu cũng không đi, chỉ tìm một thành trì cảnh vật tươi đẹp ở vùng ngoại ô đặt một phòng ngọc thuỷ tinh, chờ đạo lữ nhà mình tỉnh lại.

Nguyên Tu Vân mặt đen lại cảm thụ một chút tình trạng thân thể của mình, thấy năm đứa nhóc trong đan điền cũng còn rất sinh động, thậm chí dáng vẻ có hơi quá sinh động, trong lòng vừa thở dài một hơi vừa nghiến răng nghiến lợi, tên khốn này còn không biết ngượng hỏi y cảm giác thế nào? Nguyên Tu Vân ngẩng đầu vẻ mặt trào phúng: “Cảm giác thật tốt đó.”

Dịch Nhiên còn chưa kịp thở phào, Nguyên Tu Vân liền nói tiếp: “Ta tính muốn đi ngắm cảnh dạo chơi Đại thế giới này một phen thật tốt, ngươi không có chuyện gì đừng tìm ta.”

Nói xong Nguyên Tu Vân liền lấy ra phi thảm Tuyệt Mệnh trực tiếp ngồi lên liền vọt ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức Dịch Nhiên hoàn toàn không phản ứng kịp, chờ sau khi vẻ mặt mộng mị của hắn phát hiện đạo lữ của mình vậy mà chạy mất rồi, sắc mặt chợt trầm xuống, vốn ma khí có hơi bị áp chế chợt tăng mạnh lên.

Sau đó hắn ngay cả không hề nghĩ ngợi đã ngự kiếm đuổi theo, mà lúc này Dịch đại kiếm tu có ý nghĩ là, chờ sau khi đem đạo lữ nhà mình bắt trở lại, hắn nhất định phải đem y nhốt vào trong phòng nhỏ ai cũng tìm không được, không vào được.

Vì vậy, các tu giả ở Đại thế giới Thương Lan trong một hai tháng gần đây thường sẽ thấy một tu giả đầu đội năm ngọn lửa nhỏ, ngồi phi thảm chạy ở phía trước, phía sau theo một tu giả ngự kiếm, cả người mang theo ma khí. Giống như hai người thương lượng được trò chơi ngươi truy ta đuổi vậy, cũng sắp thành cảnh trí của Đại thế giới Thương Lan rồi.

Đương nhiên cũng có người không quen nhìn loại hành vi phách lối này của bọn họ, nhưng vấn đề là hai kẻ kia tất cả đều là giá trị vũ lực rất cao, đã từng có người tự cho là đúng mà đi lên ngăn bọn họ để bọn họ đừng vòng vòng nữa, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt ư, kết quả tu giả này đã bị trực tiếp treo lên không trung rồi. Đúng, chính là treo trên trời, một gốc cây hồ lô đằng to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên đem người bao lại trên không trung đung đưa lắc lư.

Từ đó về sau, hầu như tất cả người của Đại thế giới đều biết một tu giả Ngũ linh căn và một ma kiếm tu kỳ Phân Thần, thế nào đi nữa cũng không thể chọc vào. Nếu như chuyện vẫn như vậy, đến khi Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên chơi chán trò chơi tình thú người đuổi người cản ngược lại cũng có thể khôi phục bình thường, nhưng chuyện lại cũng sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, hơn nữa tình cảnh muốn hỗn loạn chạy như điên ——

Có một lời đồn đãi ở trong hai tháng này truyền khắp Đại thế giới Thương Lan.

Nói người trên đầu đội năm ngọn lửa nhỏ kia cũng là đại năng kỳ Phân Thần của Ngũ linh căn, chính là “Hỗn Độn Ngũ linh thể” xếp hàng nhất trong Thiên thể bảng Hỗn Độn mới vừa thắp sáng! Mà đặc điểm lớn nhất của tu giả Hỗn Độn Ngũ linh thể đó là có thể kiêm tu đủ Ngũ linh, hơn nữa Ngũ linh hỗ trợ lẫn nhau, ở trong quá trình tu luyện hầu như không có bất kỳ bình cảnh cũng sẽ không có tâm ma kiếp [kiếp nạn tâm ma], chỉ cần tìm được ‘Linh vật’ tương đối phù hợp là có thể tiến giai cực nhanh. Chờ sau khi Ngũ linh tề tụ, Hỗn Độn Ngũ linh thể của người này cũng liền luyện thành, từ đó về sau cho dù cũng không làm gì cũng có thể đủ tu luyện tự nhiên hấp thu linh khí trong trời đất, do đó đạt được phi thăng đại đạo!

Một linh thể ngưu bức như thế quả thực đổi mới Tam quan của tất cả người tu tiên! Bọn họ nghĩ là thuờng muốn tiến giai một bậc đều khó khăn muốn chết, thỉnh thoảng còn phải lo lắng tâm ma quấy nhiễu hoặc là linh lực pha tạp, nhưng vị này lại tốt rồi, người ta ngay cả tu luyện cũng không dùng bế quan tĩnh tọa, ăn uống là có thể tu luyện, đáng hận hơn nữa là lại không có tâm ma! Linh thể nghịch thiên như thế rốt cuộc là sinh ra thế nào?! Nếu như có thể sao chép sản sinh, cho dù là phế bỏ tất cả tu vi tu lại lần nữa cũng không thành vấn đề á!

Thế nhưng, thực tế thì tàn khốc vô cùng, lại khiến người ta đố kỵ hận.

Lời đồn đại ngay cả điểm này cũng nói rộng rãi thì các tu giả cũng nghĩ tới được, ở trong lời đồn đại công bố rõ ràng là “Hỗn Độn Ngũ linh thể” sinh ra thế nào. Chính là bởi vì có phân tích này, mới khiến cho các tu giả Đại thế giới Thương Lan đều điên cuồng!

Hỗn Độn Ngũ linh thể lại cần năm loại linh vật trên Thiên bảng làm linh căn bổn mạng!! Phải biết rằng linh vật có thể đứng hàng trên Thiên bảng Hỗn Độn dù cho chỉ là loại vật chết nào đó của Binh khí bảng, một món cũng đủ để khiến cho toàn bộ Tiểu thế giới tranh đoạt điên cuồng, Trung thế giới vứt bỏ tín nghĩa và Đại thế giới mặt đỏ nóng mắt, càng miễn bàn khiến mọi người của thế giới hận không thể đào ba nghìn thước đất chỉ vì tìm được một linh vật có thuộc tính trên “Ngũ loại linh vật bảng” rồi. Thuộc tính linh vật như vậy, có thể được một món đó là tam sinh hữu hạnh [may mắn ba đời], nhưng tên Hỗn Độn Ngũ linh thể kia đến tột cùng khí vận có bao nhiêu! Lại có thể một mình độc chiếm năm!!

Đừng nói Hỗn Độn Ngũ linh thể nhất định phải năm linh vật trên Thiên bảng làm linh căn, chỉ sợ bọn họ không phải là Hỗn Độn Ngũ linh thể, chỉ là một tu giả Song hoặc Tam linh căn phổ phổ thông thông, chỉ cần có thể lấy được năm loại Thiên bảng chí bảo, vậy bọn họ cũng tuyệt đối là có thể trở thành đại năng rồi biết không!!

Lòng tham không đáy của con người là không cách nào tưởng tượng được, có đôi khi, đó là chỉ vì một lý do thoạt nhìn hoang đường, sẽ có kẻ đi làm người trước hy sinh, người sau tiếp bước, không đụng tường nam không quay đầu lại [ý nói người bướng bỉnh, không nghe ý kiến của người khác], thậm chí là đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại. Cho nên sau khi Nguyên Tu Vân chạy được hai tháng thì đi tửu lâu ăn linh thực, nhạy cảm nhận thấy được không khí xung quanh trở nên không giống bình thường.

Xung quanh y có ít nhất mười mấy tu giả kỳ Nguyên Anh phong toả y, còn có hai đại năng kỳ Phân Thần.

Nguyên Tu Vân nhíu mày, đây không thể là chuyện bình thường. Vì vậy y vẫy tiểu nhị chọn món ăn, nhìn dáng vẻ của người sau, ánh mắt lấp lánh rõ ràng cho thấy biết được gì đó, liền ném ra một viên linh thạch cực phẩm cho gã nói: “Vì sao bọn họ nhìn ta chắc ngươi biết đúng không? Nói cho ta biết nguyên nhân, không thì trực tiếp giết ngươi.”

Dĩ nhiên tiểu nhị biết lời đồn đại kia, chẳng qua đối với tiểu trong suốt gã đây loại tu vi ngay cả kỳ Kim Đan cũng chưa tới mà nói, lời đồn đại này cho dù đã biết cũng nhiều lắm là chỉ có thể trong lòng nghĩ một cái thôi, căn bản một chút chỗ dùng thực tế cũng không có, cái mạng nhỏ của mình so với một viên linh thạch cực phẩm, đương nhiên là phía sau quan trọng hơn. Vì vậy tiểu nhị liền không hề nghĩ ngợi đã đem toàn bộ lời đồn đại kể vô cùng cặn kẽ cho Nguyên Tu Vân. Nguyên Tu Vân càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, cuối cùng hơi thở xung quanh cũng lạnh gần bằng với đạo lữ nhà y.

Không đợi Nguyên Tu Vân nói gì, những người phong tỏa y cũng đã bắt đầu tới gần y. Dù sao y chính là đại năng kỳ Phân Thần, cho dù ở đây có hai kỳ Phân Thần, bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng qua, đối với bọn họ “Hỗn Độn Ngũ linh thể” vẫn bởi vì quá ảnh hưởng danh tiếng của phế sài Ngũ linh căn, thế cho nên hơi khinh thị.

“Nguyên đạo hữu, hiện giờ trong cả Đại thế giới đều truyền đại danh của ngươi, tửu lâu này đã được chúng ta bao hết rồi. Cho dù ngươi là tu giả kỳ Phân Thần cũng không cách nào đột phá hàng rào. Cho nên, tốt nhất Nguyên đạo hữu có thể nói một chút hữu hảo cho chúng ta.” Nói chuyện là một trong hai đại năng kỳ Phân Thần. Một người trong đó, vẻ mặt lúc này của gã mang trên mặt chính là nhất định phải được và có chút khinh miệt, giống như một đầu ngón tay của gã là có thể giết chết Nguyên Tu Vân vậy.

Khóe miệng Nguyên Tu Vân giật một cái, nhịn xuống xung động mắt trợn trắng: “Nói chuyện gì?”

Đại năng kỳ Phần Thần kia nở nụ cười: “Cơ duyên khí vận của mọi người cũng là cố định, quá nhiều quá ít cũng gây bất lợi, khí vận quá ít dễ bỏ mạng, nhưng quá nhiều khí vận cũng dễ khiến người ta không kham nổi, ta nhìn tướng mạo của đạo hữu, khí vận đạo hữu quá nhiều, vẫn nên bỏ một chút thì tốt hơn.”

Nói nghe đến đó nếu như Nguyên Tu Vân không hiểu ý của gã đó chính là y ngu rồi, chẳng qua lúc này ánh mắt của y nhìn về phía đại năng kỳ Phần Thần kia cũng là “Ngươi vô cùng ngu” đầy trần trụi, đại năng kỳ Phần Thần chỉ nghe được một câu cười lạnh nói một câu của người đối diện: “Có bản lĩnh ngươi tới lấy đi.” Không đợi y động thủ đâu, lôi hỏa kiếm đếm không hết đã từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đem bọn họ được xưng đại năng kỳ Phần Thần hàng rào cực mạnh cũng khôn cách nào phá giải – ghim thành con nhím, liên luỵ mười mấy Nguyên Anh miệng cũng phun máu tươi, bị thương thần thức.

Sắc mặt của đại năng kỳ Phần Thần trắng nhợt, mới vừa ngẩng đầu một cái đã bị một người bóp cổ nhấc lên, gã chống lại một đôi mắt hiện lên một chút tinh đỏ, cực kỳ băng lãnh, ánh mắt kia nhìn về phía gã, tựa như đang nhìn một người chết, nhất thời khiến gã cảm thấy việc lớn không ổn.

“Ngươi muốn cướp khí vận của Tu Vân?” Giọng nói Dịch Nhiên mang theo chút khiêu khích, biểu tình trên mặt cười như không cười. Thật giống như đang nghe một truyện cười trên trời vậy. Sau đó hắn ngay cả nửa điểm do dự cũng không có liền trực tiếp buộc chặt hai tay, kiếm khí vô cùng bén nhọn và ma khí khiếp người từ trong tay hắn truyền ra, nhất thời đem đại năng kỳ Phần Thần này xoá bỏ không còn một mảnh. Đừng nói Nguyên Anh chạy trốn, ngay cả một cặn cũng không lộ ra.

!!!!

Các tu giả ở trong tửu lâu thấy một màn như vậy, chấn kinh đến không thể động đậy. Mặc dù bọn họ biết thực lực của kiếm tu kiêm ma tu được gọi là Dịch Nhiên này vô cùng cường thịnh, nhưng đối mặt với cùng cấp như thế đã dễ dàng neng [đánh] chết đối phương rồi, thực lực này đã không phải là hùng mạnh có thể hình dung nữa, quả thực đáng sợ á! Sau khi Dịch Nhiên cười lạnh muốn tiếp tục giết người, Nguyên Tu Vân ở một bên cuối cùng không thể chỉ xem trực tiếp vứt ra hồ lô đằng bao thành cái lồng vàng, sau đó đem đạo lữ nhà mình lại bắt đầu phát điên nhập ma trói chắc chắn ném vào trong lồng vàng, liền mang theo cái lồng thi thi nhiên mà đi.

Vẻ mặt các tu giả ×  ——

Ma tu thêm kiêm tu hùng tan như vậy lại bị bắt trong một giây, hơn nữa còn trói dễ dàng như vậy lại ném vào trong lồng nữa, ngươi nhất định là đang chọc ta!!

Còn nữa, là ai nói Hỗn Độn Ngũ linh thể và Ngũ linh căn phế sài là như nhau đều là phế sài chỉ có động tác võ thuật đẹp?! Ngươi đi ra đây lão tử tuyệt đối không đánh chết ngươi!!

———