Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 165 :

Ngày đăng: 04:20 19/04/20


Núi Khốn Long là một ngọn núi tương đối nổi tiếng của Đại thế giới Thương Lan, một điểm của nó nổi tiếng nhất chính là đã từng vây một con Hắc Long đang sống, cho nên được gọi là Thương Lan đệ nhất Mê Tung sơn. [Tung: dấu vết]



Ở trên đường đi tới núi Khốn Long, hai người Nguyên Tu Vân gặp không ít tu giả đồng hành cùng bọn họ, những tu giả này chạy đi cũng vì bảo bối của giao dịch ngầm, Nguyên Tu Vân nhìn những người này trong lòng đã an tâm lại sốt ruột. An tâm là nhiều người thì đại biểu cho khả năng có âm mưu không lớn, chuyện sốt ruột, nhiều thêm người thì bảo bối sẽ có người đoạt, lỡ như giá quá cao đến lúc đó y mua không nổi đá Ninh Tâm thì sao giờ?



Ở trong loại tâm tình xoắn xuýt này, Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đi về hướng Đông mười ngày, cuối cùng cũng đã tới núi Khốn Long dài miên man bất tận.



“Có người nói núi Khốn Long này chính là một toà đại trận thiên nhiên, nếu như không cẩn thận đi vào trong chỗ sâu, không có số mệnh nghịch thiên thì ra không được. Dù cho dùng cách ép buộc cũng vô ích, năm đó Hắc Long kia chính là bị nhốt tới chết.”



Tu giả nhìn núi non liên miên đứng ở cách đó không xa, Nguyên Tu Vân nhịn không được cảm thán, Nguyên Tu Vân cũng nhìn thoáng qua núi trong mây cao vót này, cảm thấy cực kỳ đồ sộ. Chẳng qua, vây rồng và gì gì đó, có phải có hơi phóng đại hay không?



“Vậy rồng không thể thăng thiên sao?”



Nguyên Tu Vân vừa nói ra, xung quanh đều là tĩnh lặng, có người dường như muốn phản bác lời của y nhưng lại cảm thấy, tìm không ra lý do gì, nhất thời tâm tắc vô cùng. Mà ngay lúc này từ đằng xa chậm rãi đi tới một nam tử bạch y tóc dài, hắn ta nở nụ cười một tiếng nói: “Khốn Long thăng thiên là rất khó, bước vào núi Khốn Long này càng sâu, linh lực cũng sẽ bị áp chế càng lợi hại, mà bầu trời của núi Khốn Long còn có Diệt Linh trận thiên nhiên, cho nên muốn từ núi Khốn Long thăng thiên, là một chuyện vô cùng khó khăn.”



Nguyên Tu Vân gật đầu, nghiêm túc đánh giá người này, cảm thấy dáng vẻ của hắn ta vô cùng khó đối phó.



“Tại hạ Chu Tử Khang, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào? Linh căn của đạo hữu đây nhưng thật ra hiếm thấy, cũng may tu vi của đạo hữu chỉ là Kim Đan Hậu kỳ, không thì phiền phức có thể to lắm.”



Nguyên Tu Vân nghe lời này trong lòng khẽ động, y nhìn về phía Chu Tử Khang, mang trên mặt một phần mỉm cười: “Lời đồn kia ta cũng nghe nói, thật sự là rất khiến động lòng người, cũng đặc biệt khiến người ta đố kỵ đó. Một người có thể độc chiếm năm linh vật, điều này cần bao nhiêu khí vận? Tại hạ Vân An. Đa tạ Chu đạo hữu vừa rồi giải thích nghi hoặc.”
“Vân đạo hữu dường như tâm tình không tốt, không biết đạo hữu đang bối rối chuyện gì? Có thể nói một câu với tại hạ hay không, tại hạ cũng sẽ cố giúp đạo hữu.” Chu Tử Khang cười híp mắt đi tới bên cạnh Nguyên Tu Vân, Nguyên Tu Vân nheo mắt lại, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.



Thật sự cho rằng y dễ khi dễ đúng không? Đừng đến lúc đó làm gà bay trứng vỡ* là được. [Ví với việc nào cũng thất bại.]



Thời điểm lúc trăng treo lên trời, một nhóm tu giả cuối cùng chạy tới cũng đến trong sơn thể. Theo lý thuyết, lúc này nên bắt đầu giao dịch. Mà sau khi một nhóm các tu giả cuối cùng đi vào, hai mươi chín vị đại năng kỳ Phân Thần ngồi ở trên ghế đá lại đồng thời đứng lên hai tay tạo thành chữ thập làm ra động tác khốn trận!



“Ơ! Đây là có chuyện gì?!”



“Tiền bối, các ngươi làm sao vậy? Vì sao đột nhiên công kích chúng ta?!”



“Không xong! Đây là một âm mưu! Chúng ta bị lừa!”



Đoàn người liền loạn cả lên, nhưng mặc dù là họ kêu la kịch liệt hơn nữa, sau khi ở nhiều đại năng kỳ Phân Thần cùng nhau sử dụng Kim La khốn trận như vậy tất cả mọi người ở trong sơn thể đều bị vây ở tại chỗ không thể động đậy chút nào.



Sau đó, trong hai mươi chín vị đại năng kỳ Phân Thần một nữ tóc bạc dung mạo lại còn trẻ lên tiếng: “Nguyên đạo hữu, không cần giả bộ, núi này vốn chuẩn bị cho ngươi, nếu như đạo hữu không muốn liên luỵ tu giả vô tội khác, vẫn mau chạy ra đây đi! Cho dù đạo hữu không ra cũng không sao, ở trong nơi mấy nghìn người này, nhiều lắm cũng chỉ có năm vị là Ngũ linh căn mà thôi, cho dù hỏi từng người, vậy cũng rất dễ tìm.”



Đến lúc này, ánh mắt Nguyên Tu Vân nheo lại, mà hai mắt Dịch Nhiên đã phiếm đỏ.