Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 26 :

Ngày đăng: 04:18 19/04/20


Lúc tất cả mọi người không phản ứng kịp trước "Con rắn độc tham lam" Đỗ Y kiêu ngạo ở Nhiên Nguyên giới, ngay cả một trong số Ngũ đại môn phái phát động hơn mười người bao vây tiêu trừ cũng không thành công, đã bị một kiếm xuyên thấu tim như thế, ngay cả di ngôn sau cùng cũng không kịp nói đã bỏ mình.



Biến cố như vậy khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được, thậm chí có những người còn nhéo nhéo mặt mình sợ mình đang nằm mơ.



Lục Lương Ngọc vào giờ khắc này thật sự là không nhịn được, "Ông trời của ta ơi! Vô Ẩn! Vô Ẩn Vô Ẩn! Vừa nãy ta có nhìn lầm hay không?! Đỗ Y ẩn thân vậy mà bị đâm xuyên?! Lão ta đã chết?! Lão cẩu vướng víu người ấy lại chết rồi?! Lão ta làm sao lại chết dễ dàng như vậy, nếu ta không tận mắt thấy ai nói với ta ta cũng sẽ không tin!"



Vô Ẩn bị Lục Lương Ngọc dây dưa không có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng đáp lại, "Ngươi không nhìn lầm, Đỗ Y đúng là đã chết. Rất rõ ràng chuyện này là thật, ngươi nhìn xung quanh coi có rất nhiều người cũng có dáng vẻ ngớ ngẩn như ngươi."



Lục Lương Ngọc bị thổ tào bĩu môi, "Ngươi không thể nói như vậy, rất rõ ràng đó cũng không phải ta ngớ ngẩn, mà là tất cả mọi người cho rằng không thể tin chuyện này, đổi lại là ngươi ngươi tin Đỗ Y có một ngày sẽ chết như vậy không?"



Vô Ẩn nhướng nhướng mày không nói gì, trước hắn đã bốc toán được kết cục đại khái cho nên cũng không kinh hãi.



Lúc Lục Lương Ngọc còn muốn cùng Vô Ẩn tranh luận chuyện này, bên cạnh đã vang lên tiếng kinh hô của người khác, hai người vội vàng nhìn về phương hướng của âm thanh, chỉ thấy thanh kiếm kim thạch đâm xuyên qua Đỗ Y ở giữa không trung rẽ một vòng cung, đem túi trữ vật của Đỗ Y đã chết trên người hôi ưng, cứ như vậy ở trước mắt bao người móc túi trữ vật, lảo đảo mà về tới động phủ tầng bốn của Đăng Thiên Giác.



Rõ ràng xung quanh vây nhiều người như vậy, nhưng lúc này không ai dám đi lên cướp túi trữ vật, cho dù móc túi trữ vật chỉ là một thanh kiếm, ngay cả người cũng không phải.



"Ai... Cmn..." Lục Lương Ngọc nhịn không được tự lẩm bẩm, "Vì sao vừa rồi ta còn cảm thấy kiếm tu này là một hộ pháp vô cùng lợi hại không thể lợi hại hơn, giờ chỉ chớp mắt đã trở nên như thế..."



Vô Ẩn ở bên cạnh bổ đao, "Nét phong cách như thế không phải nghèo bức?"



Lục Lương Ngọc ờm một tiếng nhỏ giọng nói, "Tuy rằng sự thực là như thế, nhưng ngươi không nên nói ra chứ, luôn cảm thấy không thế nào êm tai, hơn nữa,"



Lúc Lục Lương Ngọc còn muốn nói gì đó, đại sư huynh Kim Phách bên cạnh hắn chợt mở miệng, "Câm miệng, nhìn!"
Lục Lương Ngọc lập tức đem mình kéo nhấp vào trong hoàn cảnh đó, trong nháy mắt đã lộ ra biểu tình chán ghét:



"Làm sao có thể như vậy? Đám người đó vây đến nơi đây làm gì? Có phiền hay không chứ! Muốn đi ra ngoài cũng không có cách nào gặp người rồi. Còn nữa, ta đã có môn phái rồi, cho dù không có ta một chút cũng không muốn đi Hoả Lôi môn!"



Vô Ẩn nghe vậy vui mừng gật đầu, "Cho nên, chúng ta đi xem náo nhiệt đi. Ở chỗ này nhìn không thấy, chỉ có theo Đại sư huynh của ngươi mới có thể thấy náo nhiệt thật sự."



Lục Lương Ngọc nhíu mày, nửa ngày cũng không suy nghĩ ra là chuyện gì xảy ra.



Vào lúc này, Lôi Đại Địa của Hoả Lôi môn đã không cho từ chối hô vào trong động phủ:



"Ai, hai người các ngươi chớ núp, như thế nào đi nữa cũng không tránh được mau chạy ra đây để chúng ta trông thấy, chỉ cần không phải rất xấu, Hoả Lôi môn chúng ta cũng sẽ tiếp nhận các ngươi làm để tử ngoài môn của chúng ta."



Người vây xem gắt gao nhìn chằm chằm đại môn động phủ này, chờ đợi người ở bên trong phản ứng như thế nào, nhưng bọn họ không biết là, ở lúc mọi người cũng không thấy được bên trong động phủ, lúc này đã không có bóng dáng của Dịch Nhiên và Phó Tu Vân, lời kêu gào của Lôi Đại Địa Hoả Lôi môn, đương nhiên cũng không có người trả lời rồi.



Mà ở ngoài thành Vận lối vào núi Vân Phong, Dịch Nhiên mang theo Phó Tu Vân mới xong Trúc Cơ, quay đầu lại nhìn nhìn ba tầng người có thể hơn dặm, một người ha ha một tiếng.



——



[1] Tắc tim (tâm tắc) một thuật ngữ mạng, gọi là nhồi máu cơ tim. Tim cảm thấy khó chịu, không thoải mái. Không thích những thứ xung quanh khiến cho bạn cảm thấy rất khó chịu. Hoặc thể hiện một cái gì đó rất im lặng.



———