Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 54 :
Ngày đăng: 04:18 19/04/20
Tiếng kêu của Phó Tu Vân ở trong nháy mắt đó là lạc giọng lực kiệt, trực tiếp làm Hồ Bạch và Hồ Lộ chạy tới y dừng lại cước bộ, hai người hoàn toàn không cần tiếp tục truy hỏi Phó Tu Vân vì sao la lên để cho bọn họ chạy trốn, bởi vì bọn họ rất nhanh thì cảm nhận được uy áp đến từ đối diện cuồng bạo lại âm tà vô cùng kinh người!
Lúc này Dịch Nhiên không chút do dự cầm kiếm Tứ Linh trong tay rót đầy linh lực ném mạnh ra ngoài, chuôi kiếm Tứ Linh này không nhìn thẳng đánh về phía Phó Tu Vân, Hậu Lôi và Ti phu nhân, mang theo linh khí to lớn thẳng tắp đâm vào trong miệng ma thú màu đen đột nhiên xuất hiện trên mặt đất.
Sau một khắc linh lực to lớn bạo phát đem đám người Phó Tu Vân liều mạng thoát đi trực tiếp hất bay ra ngoài, mà Kim Sư Hống cũng bởi vì linh bạo này tới quá mức đột nhiên mà bị trọng thương, lần này thú Kim Sư Hống vốn xưng bá một phương ở trung tâm huyễn vật đã bị triệt để chọc xù lông, lực chú ý của nó cũng từ trên người Phó Tu Vân Dịch Nhiên tiểu lâu la chuyển dời đến trên người ma thú màu đen nhô ra dưới lòng đất.
Ma thú màu đen kia thật vất vả từ trong khe chen lấn ra ngoài, nhưng còn chưa tỉnh lại sang đây đã bị một thanh kiếm tạo thành trọng thương, tà niệm và phẫn nộ bị áp chế mấy vạn năm trong nháy mắt bạo phát, không chút nghĩ ngợi giống như thú Kim Sư Hống nhào tới cùng nó đối mặt.
Kế tiếp toàn bộ bên trong trung tâm Vạn Mộc Thâm Lâm đều tràn đầy linh lực to lớn đối trùng và đất rung núi chuyển, bọn Phó Tu Vân coi như là chuồn nhanh, mặc dù đều bị trùng kích không nhỏ, nhưng rốt cuộc không có bị thương nặng. Dưới so sánh, Hậu Lôi và Ti phu nhân bên kia thế nhưng tổn thất thảm trọng, người tuỳ tùng theo bọn họ đã từ mười mấy người ban đầu cuối cùng ít đi còn sót lại năm người, hơn nữa còn có một người bị trọng thương, mạng sống gần như không còn lâu.
Cho dù như vậy, Hậu Lôi và Ti phu nhân cũng hoàn toàn không buông tha ý nghĩ đoạt lại bảo bối từ trong tay Phó Tu Vân, Hậu Lôi lúc này mang trên mặt ghen tỵ và tham dục vô cùng, hai mắt gã gắt gao mà nhìn chằm chằm Phó Tu Vân phía trước, cặp mắt kia vốn vừa lớn lại vừa tròn lúc này đã toàn bộ sung huyết, Hồ Lộ quay đầu nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đem cặp mắt của mình nhìn đến mù.
"Ông trời của ta! Hậu Lôi kia rốt cuộc là thứ gì?! Ánh mắt của hắn đã sắp chiếm hết cả khuôn mặt hắn!! Hơn nữa hai mắt của hắn còn là màu đỏ, từ xa nhìn qua đúng thực giống như thấy được một con ma thú điên vậy!!" Hồ Lộ nhịn không được hơi run run, Hồ Bạch bên cạnh cũng ngồi ở trên phi thảm nghe vậy sắc mặt cứng đờ, như là nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng không tốt, cắn răng thấp giọng nói, "Hắn vốn cũng không phải là người! Bản thân hắn chính là một con yêu thú phát điên!"
Hồ Lộ nghe nói như thế còn muốn hỏi gì đó, lại đột nhiên bị Dịch Nhiên nắm cổ áo đưa đến trước mặt của phi thảm, "Hiện giờ toàn bộ trung tâm Huyễn Vụ đều gần như tan vỡ, coi như là tự mình đại năng của kỳ Nguyên Anh ở chỗ này cũng không nhất định có thể chịu nổi tình trạng sụp xuống! Chúng ta cần phải nhanh đi ra ngoài cách trung tâm càng xa càng tốt, hoặc là còn có thể dựa vào cây đại thụ kia chống đỡ qua một đoạn thời gian."
Tiếng nổ xa xa chợt yên tĩnh lại, sau đó tiếng gào thét lớn hơn nữa truyền đến, toàn bộ ba động của linh khí trung tâm Huyễn Vụ đã nhanh với điên cuồng, linh khí nơi này giống như là nước nấu sôi phá huỷ tất cả vật bọn nó nhìn được, mà bọn Phó Tu Vân mặc dù thân ở biên giới, nhưng cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Phó Tu Vân là tu vi thấp nhất, không ngạc nhiên chút nào mà lúc này sắc mặt đã trắng bệch, y cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình cũng bắt đầu rung động, co rút lại phồng lên, giống như là sau một khắc sẽ nổ tung! Mặc dù kháng tính với đau đớn của y đã có mười năm, thế nhưng lúc này lần thứ hai chợt cảm thấy đau đớn kịch liệt, y cũng không nhịn được đau kêu thành tiếng.
"Ư ự..."
Trong lòng của Dịch Nhiên chợt co rụt lại, sau một khắc đã không chút do dự đem Phó Tu Vân hộ ở tại trong lòng, hắn chưa từng có cảm giác mình vô lực giống như hiện giờ, cũng chưa từng có cảm thấy vô cùng nôn nóng giống như hiện giờ.
"Hậu Lôi. Đã lâu không gặp, giờ, ngươi có thể đi chết rồi."
Kèm theo âm thanh không hề có nhiệt độ này, một bàn tay thon dài hữu lực đưa ra ngoài, vốn Hậu Lôi còn dáng vẻ bệ vệ phách lối nhất thời hoảng sợ không thôi, muốn nói cái gì đó lại cũng không có cơ hội nữa.
———