Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 75 :

Ngày đăng: 04:18 19/04/20


Nguyên Tu Vân một chút cũng không nghi ngờ Thiết gia trong lòng không có quỷ, y coi như là một người hiền hoà bao nhiêu cũng có thể có cừu oán với Thiết gia, những người khác thì càng không cần phải nói. Hơn nữa trưởng tử trưởng tôn trước đó của Thiết gia có thể dưới tình huống người khác đang luyện chế liền trực tiếp đem đồ của người ta làm của riêng, làm trò ngay trước mặt của nhiều người như vậy còn dám mạnh mẽ cướp đoạt, nếu như không phải quỷ kế của gã cuối cùng không thực hiện được, người kia phỏng chừng sẽ trực tiếp mặt dày nói gã có thể luyện chế tiên khí đó.



Bởi vậy có thể thấy được, gia phong của Thiết gia có bất chính cỡ nào. Cho nên, đối phó một gia tộc như vậy, cho dù gió thổi cỏ lay một chút xíu nhất định có thể làm cho bọn họ nghi thần nghi quỷ. Ngươi càng quang minh chính đại, đối phương càng lại hoài nghi, đến cuối cùng sẽ tự mình lộ ra chân tướng. Đây thường nói suy bụng ta ra bụng người, lòng dạ của Thiết gia tuyệt đối không phải là bên tốt kia rồi.



"Đánh rắn động cỏ?" Minh Xá lập lại lời của Nguyên Tu Vân một lần, sau đó trên mặt hiện ra nụ cười ngươi thật giảo hoạt: "Ngươi nói đúng! Chúng ta ngày mai sẽ đi tìm bọn họ trực tiếp nói trao đổi! Xem bọn họ có thể nói cái gì? Nhìn xem bọn họ có phải thực sự không đem người gia chủ này để ở trong mắt hay không. Chẳng qua ta vẫn phải nói trước với các ngươi. Người của Thiết gia đó muốn bao nhiêu không biết xấu hổ thì sẽ có bao nhiêu không biết xấu hổ, nếu như lão ngay trước mặt của ngươi mặt không đỏ tâm không suyễn bịa đặt gì gì đó ngươi cũng nhất định không nên tức giận, đây tuyệt đối là tìm cho mình không được dễ chịu. Bọn họ giống như là trời sinh da mặt như làm bằng sắt [=thiết], cho tới giờ sẽ không cho là bản thân có lỗi.



Nguyên Tu Vân nghe được Minh Xá nói như vậy nhịn không được nhướng nhướng mày, y tìm tòi ngẫm nghĩ kỹ người như vậy xung quanh y còn thật nhiều —— một người cho tới bây giờ luôn cảm thấy mình là chính xác nhất cho là mình không sai, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng là người khác làm không tốt hoặc người khác buộc hắn. Người cha hiện giờ của y đã không còn xương cốt chính là người như vậy sao?



Nguyên Tu Vân nhẹ giọng hừ một tiếng: "Rốt cuộc có sai lầm hay không cũng không phải là bọn họ định đoạt. Vả lại xem bọn họ ứng đối thế nào đi."



"Chúng ta đi liền đi, có điều Thạch Hâm ở lại, giờ tu vi của ngươi mặc dù đã đến Ngưng Mạch, chẳng qua cũng rất ổn định. Cho nên ở tại chỗ này trông nhà đi." Lúc này Thạch Hâm cũng đã đi tới trong phòng, Nguyên Tu Vân nhìn hắn mở miệng: "Còn nữa, dù sao chúng ta phải có một người không thể bị Thiết gia biết, ngộ nhỡ thực sự có chuyện gì cần phải rời khỏi thành Thiết gia, tránh tai mắt Thiết gia, vẫn cần Thạch Hâm ngươi đi hành động."



Nói đến đây cuối cùng giao phó xong rồi, sau đó Dịch Nhiên, Nguyên Tu Vân và Minh Xá ba người liền thừa dịp nắng sớm trực tiếp đi ra. Đương nhiên bọn họ cũng sẽ không trực tiếp ở trong sân nơi này đi Thiết gia, mặc dù sau đó Thiết gia nhất định sẽ tra được, nhưng loại chuyện này rõ ràng nói cho bọn họ biết đại bản doanh ở nơi này bọn họ còn chưa sẽ làm.



Cho nên sau khi bọn Nguyên Tu Vân ở thành Thiết gia vòng một vòng lớn mới đi đến trước đại môn của Thiết gia. Mà lúc này trước đại môn Thiết gia lại đã tới không ít người, rất rõ ràng Thiết gia là một đại gia tộc, thậm chí còn là một trong Tứ đại gia tộc của Nhiên Nguyên giới, đương nhiên mỗi ngày phải tiếp rất nhiều người. Dưới loại tình huống ngươi không phải là nhân vật có mặt mũi tương đối gì đó thẳng thắn cũng không cần tới cửa, bởi vì ngay cả lính gát cửa của Thiết gia cũng sẽ trả lời ngươi không được. Chẳng qua Nguyên Tu Vân ba người bọn họ cũng không có gì thật lo lắng, người muốn cầu kiến khẳng định rất nhiều, nhưng vừa lên cửa phóng khách [điều tra khách] Thiết gia của lính gát cửa sắc mặt không có gì tốt hoặc nói có một chút tính chất mà tìm tra tuyệt đối là bất kể như thế nào cũng sẽ không mặc kệ không quản.



Mà trên thực tế cũng là như vậy, lúc bọn Nguyên Tu Vân nói rõ ý đồ đến, biểu thị có một khoản giao dịch vô cùng quan trọng muốn cùng với Thiết gia ngay bây giờ, lúc nói có thể giao dịch người làm chủ, thủ vệ lính gát cửa kia trong nháy mắt liền đổi sắc mặt. Cho dù gã rất nhanh thì khôi phục lại, nhưng ánh mắt của gã nhìn về phía Nguyên Tu Vân ba người bọn họ thoáng cái trở nên cực kỳ thận trọng. "Ba vị chờ, ta đây trở về đi bẩm báo gia chủ." Lính gát cửa đem hai chữ gia chủ này cắn rất nặng, giống như gia chủ bọn họ thực sự đang ở, nhưng gã biểu hiện như vậy ở trong mắt của Nguyên Tu Vân ba người quả thực chính là chứng minh không cách nào che giấu tốt nhất, chứng minh Thiết gia quả thực đã thay đổi một vị gia chủ khác.



Chẳng qua kết hợp đồn đãi bọn họ nghe được, có thể gia chủ Thiết gia từ đầu tới đuôi cũng không có từng thay đổi, mặc dù gia chủ đổi thường xuyên, nhưng người cầm quyền chân chính của Thiết gia, ẩn trong bóng tối hoặc mấy trăm năm qua cũng là một vị.
Thiết Phong Thuật lúc nói lời này vẻ mặt thành khẩn, ngay cả bản thân người Thiết gia cũng phải tin tưởng lão, nhưng Nguyên Tu Vân nửa điểm cũng không tin. Chẳng qua y nhắc tới rèn phổ Phá Vân Thương cũng chỉ là một làm nền mà thôi, hiện giờ mặc kệ y có thể cầm lại rèn phổ hay không, nội dung trên nửa cuốn kia cũng đã sớm không có bảo mật gì đáng nói. Thiết gia dù cho không cầm, bọn họ sẽ không sao chép lại một bản sao? Vấn đề kế tiếp của y, mới là trọng điểm.



"Như vậy, nếu như không có rèn phổ, nghe nói nhà ngài còn có một bảo bối so với rèn phổ càng thêm lợi hại hơn, hình như tên là sơn hải đồ gì đó? Có thể để tiểu tử đánh giá hay không đây?"



Gần như trong nháy mắt Nguyên Tu Vân nói xong lời này, toàn bộ bên trong đại sảnh Thiết gia liền xuất hiện một uy áp cực kỳ cường đại đáng sợ, Dịch Nhiên ở trước tiên cầm kiếm Bôn Lôi trong tay cắm xuống dưới đất, toàn bộ đại sảnh trong khoảnh khắc đã bị tràn ngập lôi điện, "Đi!"



Dịch Nhiên khẽ động, Nguyên Tu Vân không chút nghĩ ngợi lấy ra phi thảm Tuyệt Mệnh, sau đó dùng thời gian nhanh nhất đem ba người lao ra đại sảnh, ở trong sân pho tượng ngọc bích vốn thoạt nhìn vô hại đang đem hộp ngọc trong tay nhắm ngay bọn họ.



"Muốn chạy?! Không có cửa đâu!!" Âm thanh rít gào của Thiết Phong Thuật từ trong đại sảnh truyền đến.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khà khà khà khà, chương lớn đưa lên, ngày mồng một tháng năm vui vẻ, các vị, ngày mai sẽ đến trường đi làm nhỉ. Moah.



———



Chương này dài mà còn khó edit nữa =.=



j1:SU