Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 83 :
Ngày đăng: 04:19 19/04/20
Giọng của Nguyên Tu Vân vừa vang lên, Thạch Hâm giống như là toàn thân tìm được người đáng tin cậy ngay cả không cần suy nghĩ đã chạy về phía giọng nói truyền tới.
Sau khi chờ hắn đi vào gian phòng chỗ ở của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, thấy Nguyên Tu Vân không biết thế nào từ trên giường lăn đến trên đất, đang bưng đầu mình liền trực tiếp kích động đi thẳng vào vấn đề.
"Tu Vân tiền bối! Rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi! Ta chờ ngươi chờ thật là khổ đó!"
Nguyên Tu Vân mới vừa tỉnh lại, cả người còn chưa khôi phục từ trong trạng thái mông lung, giờ bỗng chốc lại nghe được Thạch Hâm trịnh trọng lại kích động gọi y như vậy, nhất thời cả người cũng đề phòng lên: "Ngươi làm gì? Ơ, Thạch Hâm? Ngươi không phải là phải ở thành Thiết gia sao? Còn nữa, đây là nơi nào? Ta còn nhớ ta ngất đi trước khi ta và Dịch Nhiên còn có Minh Xá cũng ở trong Luyện Yêu Sơn Hải đồ mà."
Thạch Hâm dĩ nhiên biết nghi ngờ của Nguyên Tu Vân, Minh Xá đã ở trong vài ngày trước đó đem sự tình đầu đuôi nói cho hắn, cho nên Nguyên Tu Vân hỏi xong, Thạch Hâm liền ngồi ở bên cạnh nghiêm nghiêm túc túc đem chuyện đã xảy ra mấy ngày nay nói cho Nguyên Tu Vân. Bao gồm bọn họ từ trong Sơn Hải đồ đi ra ngoài như thế nào, ngày Dịch Nhiên đem đoạn kiếm trâu bò có thể đâm trời, Thiết gia xui xẻo vì vậy mà diệt vong, cùng với chuyện toàn bộ Nhiên Nguyên giới vì thanh bảo kiếm này mà điên cuồng, toàn bộ một chút cũng không thiếu nói cho Nguyên Tu Vân.
"... Đây thật đúng là không được rồi á." Nguyên Tu Vân nhịn không được nhướng mày. "Mặc dù ta nghĩ tới Dịch Nhiên rất có thể còn có đòn sát thủ nào đó, thế nhưng thanh đoạn kiếm... Chậc, nếu như không phải là bị ép tới trình độ nhất định, hắn nhất định sẽ không vọng động như vậy. Chẳng qua cuối cùng từ trong Sơn Hải đồ đi ra, tiện thể Thiết gia cũng xong rồi. Kỳ thực kết quả cũng không tệ lắm, chỉ cần động tĩnh lớn như vậy Ngũ đại môn phái không chú ý là được."
Bởi vì Dịch Nhiên biết mũi kiếm của thanh kiếm này còn đang ở trong Ngũ đại môn phái, nghĩ đến trước đó Ngũ đại môn phái giống như nổi điên tìm kiếm luyện khí sư và linh tài thuộc tính Hoả, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể xác định bọn họ muốn làm gì, giờ nếu như bọn họ nhận thấy được đoạn kiếm vốn vẫn còn ở, chỉ cần không phải kẻ ngu si, sẽ chọn tìm được đoạn kiếm đem nó tu bổ tốt, mà không phải thiếu gấm chắp vải thô* một lần nữa lại rèn một thân kiếm. [câu chính xác là đuôi chó nói đuôi chồn: ví với nối cái xấu vào sau cái tốt, thường dùng để chỉ việc viết tiếp tác phẩm của người khác]
"Minh Xá đâu?" Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên bên cạnh vẫn còn đang hôn mê, rất nhanh thì chú ý tới thanh đoạn kiếm, chẳng qua bất kể là ai, giờ thấy thanh kiếm này cũng sẽ không đem nó cùng với bảo kiếm tuyệt thế nghe đồn đâm cmn trời kia liên hệ cùng nhau. Cũng may nó như vậy, không thì chỉ sợ Ngũ đại môn phái cũng sớm đã tìm tới.
Dịch Nhiên không có phản kháng mà bị Nguyên Tu Vân đẩy tới trên mặt đất, thần sắc trong ánh mắt không thế nào thoả mãn, chẳng qua hắn cũng không đem bất mãn nói ra, vô cùng cao lãnh mà từ dưới đất bò dậy, sau đó đưa tay trực tiếp đem thanh đoạn kiếm ở góc tường chộp vào trong tay. Vừa lúc đó, thanh đoạn kiếm kia vốn thoạt nhìn u ám tàn tạ, thấy thế nào cũng rất tầm thường trong nháy mắt sáng lên một tầng màu vàng và ánh sáng màu đỏ, bên trong nhà cũng đồng thời tràn đầy một hơi thở nóng rực, hung hãn.
Đây đúng là một thanh kiếm làm cho lòng người kinh hãi run sợ.
Dịch Nhiên đem đoạn kiếm một lần nữa thả lại trong đan điền, Nguyên Tu Vân cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lúc y muốn nói rõ ràng với người này chuyện đã xảy ra hai ngày này cùng với phải ứng đối thế nào, vậy mà Dịch Nhiên đi lên trên mấy bước, thẳng tắp mà hướng y ngã xuống!
"?!" Ngươi làm gì thế?
Dịch Nhiên nghiêm túc lãnh tĩnh nói: "Bên trong ta hao tổn nghiêm trọng, có thể sẽ còn hôn mê một tháng. Chẳng qua, nếu có chuyện trọng đại gì, lần này ngươi chỉ cần hơi chạm vào miệng của ta, ta sẽ mở mắt. Mặc kệ lúc nào."
Nguyên Tu Vân: "..." Ngươi vẫn ngủ tới chết đi! Vì sao mới hôn mê hơn mười ngày, hoạ phong của ngươi đã không biết xấu hổ như vậy rồi?! [phong cách vẽ tranh]
——–