Tu Tiên Nhàm Chán
Chương 29 : Gian tình tiểu công tử họ Khúc
Ngày đăng: 23:30 19/02/21
Cách đại điển diễn ra còn mấy ngày, Hoắc Mặc Nhan thư thả đem Tiêu Tương bất diệc nhạc hồ săn sóc chu đáo, thưởng hoa phẩm vị cái đẹp cái ngon nơi môn phái lớn này, còn có thả dong đám Hỏa Hỏa náo loạn một phen khắp chốn chơi đùa, lần này chơi cho thỏa, sau đó lại phải nhét về tu luyện gấp bội.
Từ sau cái vụ bữa cơn không yên ổn kia, hắn liền đếp hai tiểu thú sủng mấy chưởng, hoàn toàn là đỡ không nổi một chưởng của hắn, miễn cưỡng Hỏa Hỏa tiếp ba chưởng liền bay xa. Còn kém quá xa, nếu không nhanh chóng tu luyện mạnh lên, thì chỉ có thể không xứng hắn thú sủng nuôi tốn cơm tốn gạo.
Ngày mười lăm, chân núi Thổ:............................
Hoắc Mặc Nhan một thân hắc bào đen thui tà tà bay theo gió đứng nhìn về phái xa xa chạy lại một thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú ngũ quan, Khúc Diệp một hơi nhanh chân chạy lại, thở dốc phì phò, điên cuồng hít khí.
"Nhan huynh, xin lỗi, ta tới muộn khiên huynh chờ lâu a.. hộc hộc.."
"Không có, ta cũng vưa mới tới, làm sao huynh ra cái dạng này thở gấp a?" Hắn vừa mỉm cười vừa giơ tay ra đỡ Khúc Diệp đứng lên điều khí.
"Ta trốn gia gia đưa huynh đi a, ta mới chán ghét đi cũng gia gia lắm lời của ta, đi cùng huynh đệ mới có cảm giác thành tựu ngao du nha~"
"....." Ờ thì ngao du, bất quá, bọn họ chính là ngao du một môn phái mà thôi, theo ý người đối diện thì có vẻ thổi phồng hơi quá đi.
Không nhiều lời nữa, thấy mặt trời gần lên đỉnh, Khúc Diệp liền kéo theo Hoắc Mặc Nhan đi về phía đỉnh núi Kim, từ dưới chân núi đã cảm thấy linh khí mỏng manh, càng lên cao linh khí càng đậm đặc, hít một hơi cũng khiến thư thái tinh thần. Không hổ là ngũ hành núi Tinh Kiếm Phái, nếu để ý kĩ có thể phát hiện thấy được xem lẫn linh khí là những tia kiếm ý sắc bén, không chết người thì cũng cắt da cứa thịt người phàm.
Dọc theo con đường lên núi, từng đoàn người trang phục màu sắc khác nhau đều chung mục đích lên tới quảng trường sau cánh cổng viết ba tia kiếm ý mãnh liệt Tinh Kiếm phái kia.
"Nhan huynh, huynh xem, tên trư mập kia, đệ tử quý hóa của Thái Thượng trưởng lão Minh Văn tông nha, một tên trư mập tài ngôn hải ngoại, thông văn ngữ cổ chữ viết, đúng là giả trư ăn thịt hổ mà. Còn nha, cái tên ẻo lả mặt trắng kia, ta nói hắn con trai Chiêm Tinh tông, tinh thông bói toán, nhìn mệnh đoán duyên, ấy thế hắn dám bói bản công tử ta nhân duyên chết yểu nữ nhân, ta liền đuổi giết hắn ba ngày ban đêm. Tức chết ta mà, hừ..."
"Vậy huynh có chém được hắn?" Hoắc Mặc nhan mỉm cười hòa nhã, vung tay lấy ra một chiếc quạt màu bạc, khẽ quạt phe phẩy mấy cái tao nhã liền quyết đi mấy cái thần thức dò xét về phía bọn hắn. Phía trước mấy trượng một lão giả bào xám nhạt trừng mắt nhìn về phía Hoắc Mặc Nhan thầm nghiến răng. Chút tu vi cỏn con mà muốn dò xét hắn? Lão già đó ảo tưởng quá mà.
"Thì, thì ta không chém được hắn, nhưng mà..." Bắt đầu tư thế gãi đầu ngại ngùng ấp úng. (theo quy luật tự nhiên (>‿◠))
"Nhưng mà? Nếu huynh không muốn nói cũn không sao, ai cũng có chuyện tư không phải sao? Đi thôi, có mấy tiểu cô nương ta nhìn thấy rất xinh đẹp nha, không giới thiệu cho ta sao?" Hắn câu lên nụ cười, thu quạt nghiêng nghiêng về phía mấy nữ tử đang tụm lại một chỗ. Thấy Hoắc Mặc Nhan không cặn kẽ hỏi chuyện riêng tư của mình nữa, Khúc Diệp hướng theo phía quạt bạc mà nhìn.
"Nha? Là mấy vị sư tỷ sư muội Thiên Nữ các, đi ta đưa huynh đi, với sắc đẹp của ta, huynh, nhất định mấy mỹ nữ đó chết ngây chết ngấy cho xem.
Nhìn tinh thần Khúc Diệp phấn chấn lên hẳn, Hắn mỉm cười ngoài mặt mà lòng âm thầm phun tào mắng, tiểu tử này lấy đâu ra tự tin muốn so sắc đẹp với hắn, kiếp sau đi nhóc. Bước chân hướng sau Khúc Diệp đi tới, thu hút không ít ánh nhìn trầm trồ nữ nhân có mặt tại đó.
........Bên trong đại điện khổng lồ ngay trung tâm đỉnh núi, một lão giả tóc bạc phơ đang ngồi trên ghế tựa nhìn về phái trên ghế chính điện, nam nhân trung niên tóc pha vài sợi bạc vui vẻ ngồi trên chủ điện - tông chủ Tinh Kiếm phái Tinh Mạc Trì hướng đồ đệ thiên tài của hắn ban lễ.
Phía dưới hai hàng ghế gồm các phó tông chủ, cùng các trưởng lão điện ngồi đó, người vui người trầm mặc, lại có kẻ nhếch miệng coi thường. Chuyện đại điển này không biết có phát sinh sự cố gì hay không, mà trong số phán quyết các trưởng lão điện có người đồng tình để cho Đô Húc lên chức người truyền thừa, lại có người không muốn, nói tâm tư vị thiên tài này quá sâu, ắt nguy hại, nhưng ý tông chủ đã quyết, Thái Thượng trưởng lão cũng đã quyết, số ít bại trận liền rút lui không quan tâm nữa.
Đô Húc này thiếu niên hai mươi lên tu luyện một mực đạt tới cao cấp tam phẩm pháp lực tu vi, thực là điều đáng chúc mừng cả phái, nghe nói hắn từ nhỏ sinh ra bị cha mẹ vứt bỏ, lại được đám ăn mày nhận nuôi tận bảy năm. Một lần tông chủ Tinh Mạc Trì ngang qua diệt yêu, liền thấy hắn thân thẻ thiên tư chất cao, chăm chỉ tu luyện ắt có kết quả tốt liền ôm hắn về môn nuôi dạy. Tuy nhiên, tới tận năm hắn mười tám tuổi mà sư phụ vẫn không chịu chính thức thu hắn đồ đệ chân truyền, lòng hắn uất ức không cam, mặc sức đi hỏi chỉ nhận được câu chưa tới lúc. Mãi tận khi hắn hai mươi này đột phá bất ngờ cao cấp tam phẩm, tông chủ mới nhân đại điển trăm năm thu hắn học đồ.
Nhưng mà lòng Đô Húc này đã lạnh rồi, suy nghĩ cũng vặn vẹo đen tối, nhưng hắn lại có một bộ da hoàn hảo che giấu, bất kể ai cũng nhìn không ra, kể cả Thái Thượng trưởng lão tu vi cao cấp cửu phẩm, sắp sửa đột phá lên thượng cấp pháp lực.
"Cũng chính thức sắp tới thời gian tốt, mau chuẩn bị đi thôi." Giọng nói già mua trầm lắng vang lên, tất cả cung kính hướng lão gỉa tóc bạc phơ hướng đi.
Bên ngoài quảng trường lớn, đám đông theo ghế ngồi khách quý, trung giao thường giao phân chia rõ ràng, tất cả một mảnh rộng lớn náo nhiệt nói cười trò chuyện, trong số đó có một góc nhỏ tiếng ồn nữ nhân vang lớn chú ý. Cả một đám nữ nhân vây quanh một nam nhân hắc bào, tay nam nhân vung quạt khẽ tung ra nụ cười thiên chân vạn tà, hấp dẫn ánh nhìn đỏ mắt của nam nhân xung quanh, điêu đảo tâm tư mỹ nữ gần đó.
Hoắc Mặc Nhan tao nhã khóe mắt thấy được dáng vẻ thất vọng không còn gì tự tin của Khúc Diệp, tâm tư một mảnh vui vẻ, lại tầm mắt hướng về một phái xa cao cao tầng lầu nơi một mỹ nhân lụa đỏ chăm chú nhìn hắn.
Phát hiện nam nhân mình thầm mến nhìn thẳng mắt, Thẩm Kỳ Nhiên một mặt đỏ bừng vội xoay người lại trốn tránh, trái tim nhỏ đập bình bịch như trống bỏi. Liền như vậy xa mà có thể phát hiện ra nàng, nam nhân kia rốt cuộc tu vi cao bao nhiêu? Càng nghĩ lại càng thấy tâm tư lớn, Thẩm Kỳ Nhiên hít sâu thở ra lấy bình tĩnh, hướng thang bậc đi xuống không biểu tình lộ ra lạnh nhạt.
Khúc Diệp bên này một mình hơi vẻ tủi thân uống chén nước cho thông cổ họng khô cằn, lại thấy một thân ảnh trắng trẻo ẻo lả đi hướng tới hắn, cơn bực bội từ từ kéo tới.
"Ai ya, đây là ai a~ Khúc Diệp công tử, chẳng phải ta đã nói ngươi chết yểu nữu nhân sao? Còn có tâm tư muốn bầu bạn mỹ nữ? Với bộ dạng đàn bà này của ngươi nha???" Người tới không ai khác tên ẻo lẻ trọng miệng Khúc Diệp - con trai tông chủ Chiêm Tinh tông An Ngũ Hành, kiếm kẻ thù lớn nhất trong lòng tiểu công tử Khúc gia.
"Cái tên miệng cẩu xui xẻo, lần trước bị ngươi khi dễ, lần này gia ta ra nhất định phải chém chết tên ẻo lả nhà ngươi." Khúc Diệp căm phẫn gằn giọng, ý định rút kiếm, lóe sáng một tia kiếm bay ra rất nhanh bị An Ngũ Hành chặt đứt, nhanh tay trảo lấy tay Khúc Diệp quạt ra sau.
"Cút mẹ ngươi, mau thả ta ra, aaaa..."
"Nhỏ giọng chút đi tiểu công tử a~, ngươi muốn huynh đệ mình biết ngươi bị nam nhân khi dễ sao? Muốn mọi người thấy người bị ta làm đoạn tụ nha???" Giọng nói khàn khàn lại ngọt ngào vang bên tai, khiến tiểu công tử mặt trắng tuấn tú liền hồng hồng một mảnh, ấm ức không biết kêu ai. Đồ khốn nhà mi a..
"Đi nào, chúng ta tới nơi vắng vẻ bàn chuyện tốt, mấy tháng không gặp ngươi ngày càng đáng yêu nha, làn da cũng mịn vậy này, ta hảo hảo yêu thương ha."
"Hừ hừ.... ư....a...." Miệng bị bịt không phát ra tiếng nói, Khúc Diệp mắt đỏ hồng sắp khóc tới nơi cứ thế bị tên ẻo lả kéo tới một nơi vắng vẻ gian phòng.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa tên khốn nạn, ngươi lại bạo....ừ... ta aaaa~"
"Ngoan, tiểu yêu tinh, mông ngươi thực mềm, hảo ta thích, ngoan ngoãn ta khiến ngươi thoải mái kêu cha gọi mẹ."
"Cút~"........... Bên ngoài kia không khí náo nhiệt, trong phòng này hai hình bóng cuốn lấy nhau đầy xuân sắc.
------Tui là tui chịu không được muốn nhết chút đam vào, vui vẻ không quạo nha------ o(╥﹏╥)o
Từ sau cái vụ bữa cơn không yên ổn kia, hắn liền đếp hai tiểu thú sủng mấy chưởng, hoàn toàn là đỡ không nổi một chưởng của hắn, miễn cưỡng Hỏa Hỏa tiếp ba chưởng liền bay xa. Còn kém quá xa, nếu không nhanh chóng tu luyện mạnh lên, thì chỉ có thể không xứng hắn thú sủng nuôi tốn cơm tốn gạo.
Ngày mười lăm, chân núi Thổ:............................
Hoắc Mặc Nhan một thân hắc bào đen thui tà tà bay theo gió đứng nhìn về phái xa xa chạy lại một thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú ngũ quan, Khúc Diệp một hơi nhanh chân chạy lại, thở dốc phì phò, điên cuồng hít khí.
"Nhan huynh, xin lỗi, ta tới muộn khiên huynh chờ lâu a.. hộc hộc.."
"Không có, ta cũng vưa mới tới, làm sao huynh ra cái dạng này thở gấp a?" Hắn vừa mỉm cười vừa giơ tay ra đỡ Khúc Diệp đứng lên điều khí.
"Ta trốn gia gia đưa huynh đi a, ta mới chán ghét đi cũng gia gia lắm lời của ta, đi cùng huynh đệ mới có cảm giác thành tựu ngao du nha~"
"....." Ờ thì ngao du, bất quá, bọn họ chính là ngao du một môn phái mà thôi, theo ý người đối diện thì có vẻ thổi phồng hơi quá đi.
Không nhiều lời nữa, thấy mặt trời gần lên đỉnh, Khúc Diệp liền kéo theo Hoắc Mặc Nhan đi về phía đỉnh núi Kim, từ dưới chân núi đã cảm thấy linh khí mỏng manh, càng lên cao linh khí càng đậm đặc, hít một hơi cũng khiến thư thái tinh thần. Không hổ là ngũ hành núi Tinh Kiếm Phái, nếu để ý kĩ có thể phát hiện thấy được xem lẫn linh khí là những tia kiếm ý sắc bén, không chết người thì cũng cắt da cứa thịt người phàm.
Dọc theo con đường lên núi, từng đoàn người trang phục màu sắc khác nhau đều chung mục đích lên tới quảng trường sau cánh cổng viết ba tia kiếm ý mãnh liệt Tinh Kiếm phái kia.
"Nhan huynh, huynh xem, tên trư mập kia, đệ tử quý hóa của Thái Thượng trưởng lão Minh Văn tông nha, một tên trư mập tài ngôn hải ngoại, thông văn ngữ cổ chữ viết, đúng là giả trư ăn thịt hổ mà. Còn nha, cái tên ẻo lả mặt trắng kia, ta nói hắn con trai Chiêm Tinh tông, tinh thông bói toán, nhìn mệnh đoán duyên, ấy thế hắn dám bói bản công tử ta nhân duyên chết yểu nữ nhân, ta liền đuổi giết hắn ba ngày ban đêm. Tức chết ta mà, hừ..."
"Vậy huynh có chém được hắn?" Hoắc Mặc nhan mỉm cười hòa nhã, vung tay lấy ra một chiếc quạt màu bạc, khẽ quạt phe phẩy mấy cái tao nhã liền quyết đi mấy cái thần thức dò xét về phía bọn hắn. Phía trước mấy trượng một lão giả bào xám nhạt trừng mắt nhìn về phía Hoắc Mặc Nhan thầm nghiến răng. Chút tu vi cỏn con mà muốn dò xét hắn? Lão già đó ảo tưởng quá mà.
"Thì, thì ta không chém được hắn, nhưng mà..." Bắt đầu tư thế gãi đầu ngại ngùng ấp úng. (theo quy luật tự nhiên (>‿◠))
"Nhưng mà? Nếu huynh không muốn nói cũn không sao, ai cũng có chuyện tư không phải sao? Đi thôi, có mấy tiểu cô nương ta nhìn thấy rất xinh đẹp nha, không giới thiệu cho ta sao?" Hắn câu lên nụ cười, thu quạt nghiêng nghiêng về phía mấy nữ tử đang tụm lại một chỗ. Thấy Hoắc Mặc Nhan không cặn kẽ hỏi chuyện riêng tư của mình nữa, Khúc Diệp hướng theo phía quạt bạc mà nhìn.
"Nha? Là mấy vị sư tỷ sư muội Thiên Nữ các, đi ta đưa huynh đi, với sắc đẹp của ta, huynh, nhất định mấy mỹ nữ đó chết ngây chết ngấy cho xem.
Nhìn tinh thần Khúc Diệp phấn chấn lên hẳn, Hắn mỉm cười ngoài mặt mà lòng âm thầm phun tào mắng, tiểu tử này lấy đâu ra tự tin muốn so sắc đẹp với hắn, kiếp sau đi nhóc. Bước chân hướng sau Khúc Diệp đi tới, thu hút không ít ánh nhìn trầm trồ nữ nhân có mặt tại đó.
........Bên trong đại điện khổng lồ ngay trung tâm đỉnh núi, một lão giả tóc bạc phơ đang ngồi trên ghế tựa nhìn về phái trên ghế chính điện, nam nhân trung niên tóc pha vài sợi bạc vui vẻ ngồi trên chủ điện - tông chủ Tinh Kiếm phái Tinh Mạc Trì hướng đồ đệ thiên tài của hắn ban lễ.
Phía dưới hai hàng ghế gồm các phó tông chủ, cùng các trưởng lão điện ngồi đó, người vui người trầm mặc, lại có kẻ nhếch miệng coi thường. Chuyện đại điển này không biết có phát sinh sự cố gì hay không, mà trong số phán quyết các trưởng lão điện có người đồng tình để cho Đô Húc lên chức người truyền thừa, lại có người không muốn, nói tâm tư vị thiên tài này quá sâu, ắt nguy hại, nhưng ý tông chủ đã quyết, Thái Thượng trưởng lão cũng đã quyết, số ít bại trận liền rút lui không quan tâm nữa.
Đô Húc này thiếu niên hai mươi lên tu luyện một mực đạt tới cao cấp tam phẩm pháp lực tu vi, thực là điều đáng chúc mừng cả phái, nghe nói hắn từ nhỏ sinh ra bị cha mẹ vứt bỏ, lại được đám ăn mày nhận nuôi tận bảy năm. Một lần tông chủ Tinh Mạc Trì ngang qua diệt yêu, liền thấy hắn thân thẻ thiên tư chất cao, chăm chỉ tu luyện ắt có kết quả tốt liền ôm hắn về môn nuôi dạy. Tuy nhiên, tới tận năm hắn mười tám tuổi mà sư phụ vẫn không chịu chính thức thu hắn đồ đệ chân truyền, lòng hắn uất ức không cam, mặc sức đi hỏi chỉ nhận được câu chưa tới lúc. Mãi tận khi hắn hai mươi này đột phá bất ngờ cao cấp tam phẩm, tông chủ mới nhân đại điển trăm năm thu hắn học đồ.
Nhưng mà lòng Đô Húc này đã lạnh rồi, suy nghĩ cũng vặn vẹo đen tối, nhưng hắn lại có một bộ da hoàn hảo che giấu, bất kể ai cũng nhìn không ra, kể cả Thái Thượng trưởng lão tu vi cao cấp cửu phẩm, sắp sửa đột phá lên thượng cấp pháp lực.
"Cũng chính thức sắp tới thời gian tốt, mau chuẩn bị đi thôi." Giọng nói già mua trầm lắng vang lên, tất cả cung kính hướng lão gỉa tóc bạc phơ hướng đi.
Bên ngoài quảng trường lớn, đám đông theo ghế ngồi khách quý, trung giao thường giao phân chia rõ ràng, tất cả một mảnh rộng lớn náo nhiệt nói cười trò chuyện, trong số đó có một góc nhỏ tiếng ồn nữ nhân vang lớn chú ý. Cả một đám nữ nhân vây quanh một nam nhân hắc bào, tay nam nhân vung quạt khẽ tung ra nụ cười thiên chân vạn tà, hấp dẫn ánh nhìn đỏ mắt của nam nhân xung quanh, điêu đảo tâm tư mỹ nữ gần đó.
Hoắc Mặc Nhan tao nhã khóe mắt thấy được dáng vẻ thất vọng không còn gì tự tin của Khúc Diệp, tâm tư một mảnh vui vẻ, lại tầm mắt hướng về một phái xa cao cao tầng lầu nơi một mỹ nhân lụa đỏ chăm chú nhìn hắn.
Phát hiện nam nhân mình thầm mến nhìn thẳng mắt, Thẩm Kỳ Nhiên một mặt đỏ bừng vội xoay người lại trốn tránh, trái tim nhỏ đập bình bịch như trống bỏi. Liền như vậy xa mà có thể phát hiện ra nàng, nam nhân kia rốt cuộc tu vi cao bao nhiêu? Càng nghĩ lại càng thấy tâm tư lớn, Thẩm Kỳ Nhiên hít sâu thở ra lấy bình tĩnh, hướng thang bậc đi xuống không biểu tình lộ ra lạnh nhạt.
Khúc Diệp bên này một mình hơi vẻ tủi thân uống chén nước cho thông cổ họng khô cằn, lại thấy một thân ảnh trắng trẻo ẻo lả đi hướng tới hắn, cơn bực bội từ từ kéo tới.
"Ai ya, đây là ai a~ Khúc Diệp công tử, chẳng phải ta đã nói ngươi chết yểu nữu nhân sao? Còn có tâm tư muốn bầu bạn mỹ nữ? Với bộ dạng đàn bà này của ngươi nha???" Người tới không ai khác tên ẻo lẻ trọng miệng Khúc Diệp - con trai tông chủ Chiêm Tinh tông An Ngũ Hành, kiếm kẻ thù lớn nhất trong lòng tiểu công tử Khúc gia.
"Cái tên miệng cẩu xui xẻo, lần trước bị ngươi khi dễ, lần này gia ta ra nhất định phải chém chết tên ẻo lả nhà ngươi." Khúc Diệp căm phẫn gằn giọng, ý định rút kiếm, lóe sáng một tia kiếm bay ra rất nhanh bị An Ngũ Hành chặt đứt, nhanh tay trảo lấy tay Khúc Diệp quạt ra sau.
"Cút mẹ ngươi, mau thả ta ra, aaaa..."
"Nhỏ giọng chút đi tiểu công tử a~, ngươi muốn huynh đệ mình biết ngươi bị nam nhân khi dễ sao? Muốn mọi người thấy người bị ta làm đoạn tụ nha???" Giọng nói khàn khàn lại ngọt ngào vang bên tai, khiến tiểu công tử mặt trắng tuấn tú liền hồng hồng một mảnh, ấm ức không biết kêu ai. Đồ khốn nhà mi a..
"Đi nào, chúng ta tới nơi vắng vẻ bàn chuyện tốt, mấy tháng không gặp ngươi ngày càng đáng yêu nha, làn da cũng mịn vậy này, ta hảo hảo yêu thương ha."
"Hừ hừ.... ư....a...." Miệng bị bịt không phát ra tiếng nói, Khúc Diệp mắt đỏ hồng sắp khóc tới nơi cứ thế bị tên ẻo lả kéo tới một nơi vắng vẻ gian phòng.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa tên khốn nạn, ngươi lại bạo....ừ... ta aaaa~"
"Ngoan, tiểu yêu tinh, mông ngươi thực mềm, hảo ta thích, ngoan ngoãn ta khiến ngươi thoải mái kêu cha gọi mẹ."
"Cút~"........... Bên ngoài kia không khí náo nhiệt, trong phòng này hai hình bóng cuốn lấy nhau đầy xuân sắc.
------Tui là tui chịu không được muốn nhết chút đam vào, vui vẻ không quạo nha------ o(╥﹏╥)o