Tu Tiên Nhàm Chán

Chương 6 : Thoải mái a~

Ngày đăng: 09:36 20/07/20

Lúc mà Hoắc Mặc Nhan xuất hiện, hắn nhìn thấy một vùng đất đông đúc mà nhộn nhịp, khu thành trì Phổ Nhĩ sầm uất có đủ mọi thứ, dân chúng buôn hàng rong, những quán ăn ven đường, tú phường, quán nhậu vô số loại rộn ràng. Đây thì ra là cuộc sống của tiểu Nam chủ, cũng thực vui vẻ đi, nhưng mà nhiệm vụ chính của hắn bây giờ là đi tìm cái tên nhị công tử Tần gia ở chỗ nào đây.
Thật....Hắn đang nhìn thấy cái cảnh tượng gì thế này, đám nữ nhân này từ đâu chui ra thế này, to có nhỏ có, đồng bằng, LCD cũng có, đủ mọi thứ không thiếu, có nàng xấu xí, cũng có người xinh đẹp, tất cả đều nhìn hắn như nhìn thấy miếng thịt tươi vậy. Sống lưng Hoắc Mặc Nhan đổ mồ hôi lạnh, có lẽ hắn nên đi ngay lập tức, mệnh hắn còn dai, gái còn nhiều, không cần ăn mấy loại tạp nham này đâu. Vậy nên mấy cô gái, chúng ta có duyên gặp lại, không có duyên cũng đừng bao giờ gặp lại, nhé!!!!
Chớp mắt hắn liền biến mất không vết tích, khiến đám người sửng sốt rồi cũng hậm hực rời đi. Còn may, pháp lực của hắn vẫn có thể sử dụng, không đến nỗi bị cái cấp bậc sơ cấp nhất cấp kia của hệ thống làm cho khóa pháp lực. Thôi vậy, dùng được là tốt rồi, trước hết nên thay đổi trang phục và diện mạo một chút. Tuy là người đứng đầu cái đại lục này, nhưng không phải ai ai cũng biết diện mạo của hắn, chỉ có các vị cao tầng mới có khả năng biết, với lại dù sao thì Hoắc Mặc Nhan hắn cũng không thích lộ diện mặt mũi ra ngoài, cái kiểu đi đâu ai cũng biết giống như bị treo lên nướng như miếng thịt lợn vậy.
__Kí chủ, mục tiêu cần tìm cách kí chủ chỉ 15 dặm về phía tây, xin kí chủ mau mau tiến hành nhiện vụ__
"Đã biết, ta đi liền đây." Hoắc Mặc Nhan lấy từ không gian giới chỉ một chiếc mặt nạ da xấu xí, thêm một bộ trang phục màu đen, thoắt cái xoay người liền thay xong. (cmn thiệc quá thần kì mà, ta cũng mún như hắn a~)
__Kí chủ thân mến, pháp lực của ngươi có thể sử dụng, nhưng mà không nên quá lạm dụng, không tốt cho tu luyện a~...Hệ thống nói ngươi có nghe không vậy aaaaaa...__ Kí chủ này thật biết nghe lời* hệ thống nhủ thầm*
" Ta nói này, cái cấp bậc của hệ thống ngươi là tu luyện cùng với đại lục này à, hay... rốt cuộc thì nhà ngươi tu luyện cái qq gì hả!!!!" Nhớ lại hắn cũng tò mò, chẳng lẽ là đồng dạng tu luyện pháp lực??? Nếu vậy thì hắn cần gì vào cái hệ thống trò chơi này, hắn ôm lão bà đi du lịch cồn sướng hơn.
__Kí chủ lẽ nào không biết???__ Hệ thống tò mò hỏi
"Ngươi....NGươi khống nói ta nào có biết hả, ngu ngốc hay thiểu năng!!!" Tức chết hắn a~
__Ồ thật xin lỗi kí chủ, hệ thống mải ngắm người nên quên mất__ "Ta biết ta đẹp." __Ngài cũng biết à!__ " Vậy giờ nói hay không nói??? Không thì biến đi!"
Hệ thống không cố ý mà, ai kêu người quá soái làm cái gì*thầm nói*
Thấy hắn đen mặt, hệ thống mới từ từ giải thích __Đay là hệ thống tu luyện mỹ vị, người không hiểu à, là tu luyện tu luyện tu luyện... nói ra hệ thống ngại lắm, hay chờ người gặp đc đối phương rồi người tự hiểu nhé???__
Đây...là cái hệ thống rác rưởi ở đâu ra vậy, sao hắn xui xẻo đến mức nhặt được cái đồ nhái hàng thế! Mọe, còn biết xấu hổ.
"Vậy ngươi im lặng luôn đi, ta cũng không muốn biết cái tu luyện vớ vẩn gì đó của ngươi đâu." Xong liền biến mất trong không khí, lướt thẳng về phía tây 15 dặm.
Qủa nhiên không sai, nấp ở phía sau hàng cổ thụ, Hoắc Mặc Nhan thấy một thiếu niên xấu xí ít thịt nhiều mỡ đang cưỡi trên con ngựa gầy gầy. ngựa: ta thật đáng thương mà, chu mi ngaaa~ Tuy rằng trên người tên dó mặc cẩm trang y phục hoa hòe đắt tiền, nhưng Hoắc Mặc Nhan cũng không thế thấy được cái gọi là 'cao quý' đâu cả. Theo tầm mắt Hoắc Mặc Nhan, chiếc ngọc bội lục bích của tiểu hoàng tử được treo bên thắt lưng Tần Cao. Phía sau còn có hai tên tùy tùng bộ dạng chẳng có chút gì là cao thủ, sau nữa là chiếc xe ngựa được kéo kín rèm, nhưng cái rèm mỏng manh đó làm gì có làm khó được hắn chứ, đôi mắt huyết tử lóe sáng đã thấy rõ trên xe là hai nữ nhân ăn mặc thiếu vải. Cái này là hộ tống nữ nhân hay buôn gái vậy???
__Kí chủ, thời gian giết mục tiêu còn nửa khắc, mau chóng thực hiện__
"Biết rồi" Ngya sau câu nói, Hoắc Mặc Nhan nhảy về phí trước, đứng trước Tần Cao mấy bước chân khiên con ngựa hoảng sợ hí lên hất tung Tần Cao béo ụch ịch ngã lăn trên đất.
" Aaa... cái tên đui mù nào dám chắn đường bổn thiếu gia hả!!" Kèm theo tiếng hét, hai tên hộ vệ đứng lên rút kiếm khỏi vỏ, đứng chắn trước mặt tên béo.
"Là ta."
"Ngươi... ngươi là ai?//"
"Là người đến lấy cái mạng chó của ngươi!" Hoắc Mặc Nhan dùng chưởng lực đánh bay hai tên hộ vệ, bọn chúng lắn ra đất miệng hộc máu tắt thở ngay lập tức. Tháy người của mình chết, Tần Cao trắng mặt, muốn xoay người bỏ chạy, ai mà ngờ còn chưa kịp bước đã dính một đòn chí mạng xuyên tim, thanh âm la hét của hai nữ nhân trong xem vang lên chói tai.
"Câm miệng!!" Xung quanh liền không một tiếng động, còn có thể nghe được tiếng gió nhè nhẹ thổi.
" Đại hiệp tha mạng,chúng ta chỉ là người bị Tần Cao mua từ tú phường về mà thôi, chúng ta chúng ta... a... chúng ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối sẽ không nói gì bậy bạ." Rèm xe kéo lên, dung nhan hai nữ nhân cũng không tệ, nhưng Hoắc Mặc Nhan tuyệt không có hứng thú với gái lầu xanh như bọn họ, vậy thì... " Các người cùng đi với nhau đi"
'Rầm' 'bịch' hai tiếng động chói tai, hai nữ nhân liền mất đi hô hấp. Hoắc Mặc Nhan giật lấy ngọc bội trên người Tần Cao, bỏ vào giới chỉ, liền rời đi tìm vị tiểu hoàng tử thất lạc.
Giết người đối với hắn không là gì, trèo lên được cái ghế thần chủ này, có biết bao nhiêu mạng sống đã mất trong tay hắn, đám người xui xẻo Tần Cao cũng chỉ là kiến nhỏ mà thôi. Lâu lâu không giết người, cảm giác thật khoan khoái, có thêm mỹ nữ thì thật thỏa mái biết bao nhiêu a~~