Tu Tiên Ta Còn Mang Theo Hệ Thống

Chương 13 : Tô Tịch

Ngày đăng: 01:47 27/06/20

Trong cửa hàng, cả không gian và thời gian lúc này phảng phất giống như bị đông cứng sau câu nói trêu đùa của Lí Thiên Minh
"Ta muốn giết chết tên nam sinh kia".
Tất cả nam nhân trong cửa hàng đều nhìn Lí Thiên Minh mà trong lòng lại có suy nghĩ này
"Xin lỗi, nơi này chỉ phục vụ khách hàng ăn uống thôi ạ".
Vài chục giây sau, cô gái tóc trắng mới tỉnh hồn sau đó mặt đỏ, lắc lắc tay, xấu hổ nói
"Ầm....".
Nhưng cô gái còn chưa kịp nói tiếp, thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng, không dám tin vào mắt mình
Nàng chỉ đã thấy cô bé đi cùng đang đứng bên cạnh nam sinh bỗng nhiên giơ bàn tay nhỏ nhắn lên sau đó cho tên nam sinh kia một đấm gục tại chỗ
"Xin lỗi đại tiểu thư Tô Tịch, em tên là Côn Côn mà kẻ này chính là anh trai em có tính cách thích trêu đùa người khác, vì thế chị đừng tin lời ảnh nói lúc nãy".
Một cô bé khoảng 5 tuổi với mái tóc xanh bỗng nhiên lên tiếng
Người ra tay với Lí Thiên Minh lúc nãy chính là Tiểu Côn Côn, lúc này khuôn mặt nó mang theo vẻ tức giận nhìn kẻ bị nó đấm ngất đang nằm trên sàn sau đó quay đầu nhìn cô gái tóc trắng nói
Mặc dù Tiểu Côn Côn hiện tại đang ở trạng thái hóa hình người nhưng thân thể yêu thú của nó không hề bị yếu đi, hiện tại vẫn có thể tương đương với Luyện Hư Sơ Kì Yêu Thú thể xác
Mà Lí Thiên Minh còn chưa đạt tới Phân Thân Kì Tu Sĩ nên bị Tiểu Côn Côn đánh ngất đi là chuyện bình thường (bị phản chủ)
《 TRỞ LẠI HIỆN TẠI 》
"Em biết chị sao! Nhưng chị không phải là đại tiểu thư gì đâu. Vì tập đoàn Tô Thị đã phá sản rồi. Bây giờ chị chỉ là một cô phục vụ bình thường!".
Tô Tịch nghe xong Tiểu Côn Côn nói thế, liền xoa xoa đầu nàng sau đó mỉm cười giải thích
"Oa oa oa! Chị đáng thương quá! Bỗng nhiên từ đại tiểu thư cao cao tại thượng lại bị biến thành một người phục vụ thế này! Thật là đáng thương mà".
Tiểu Côn Côn nhìn Tô Tịch số phận quá đáng thương sau đó không biết từ đâu lấy ra khăn tay cắn mà hai con ngươi lại chảy nước mắt như thương cảm cho số phận bất hạnh của một cô gái( giả bộ v)
"Không sao! Không sao! Thật ra bây giờ vẫn không tệ, dựa vào chính bản thân thì chị vẫn sống tốt".
Tô Tịch lấy khăn tay lau đi nước mắt(giả tạo) trên mặt Tiểu Côn Côn sau đó mỉm cười giải thích
"Vậy chị hãy cố gắng lên! Nhất định chị có thể phục hưng lại Tô Gia".
Tiểu Côn Côn nắm lấy hai bàn tay nàng cổ vũ
"Uk! Cảm ơn em! Vậy Côn Côn, em được anh trai dẫn vào đây chắc là để ăn uống rồi! Thế Côn Côn muốn ăn gì không!".
Tô Tịch nghe Côn Côn nói xong thì mới hỏi nó muốn ăn gì sau đó lấy ra một tấm menu danh sách món ăn trong cửa hàng
"Được! Để đầu tư cho chị, Côn Côn sẽ ăn thật nhiều món.... Em lấy món này, món này và cả món này nữa".
Nghe đến ăn, Tiểu Côn Côn bỗng nhiên thay đổi, hai mắt sáng ngời sau đó cầm lấy tấm menu từ tay Tô Tịch sau đó điểm hết mỗi món một phần
"Côn Côn! Em điểm nhiều món thế có ăn hết được không! Nếu mua mà không ăn hết thì vẫn phải tính tiền đấy! Nếu em giúp chị mà lãng phí thì chị không chấp nhận đâu".
Tô Tịch nhìn thấy Côn Côn mỗi món ăn lại điểm một phần thì hơi không vui dù sao nàng không cần sự giúp đỡ như thế sau đó dạy dỗ Tiểu Côn Côn
"Côn Côn ăn hết được mà! Côn Côn ăn khỏe lắm đó, chỗ đồ ăn đó còn không đủ để Côn Côn no đâu... Mà về tiền thì... đây này".
Mà nghe Tô Tịch nói thế, Tiểu Côn Côn chỉ cười cười giải thích, bỗng nhiên từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền đưa cho Tô Tịch như đưa rác thải vậy
Sau đó Tiểu Côn Côn lôi kéo đã bị nó đánh ngất đi Lí Thiên Minh vào một cái bàn ăn sau đó ngồi chờ món ăn đã đặt
Mà Tô Tịch lúc này đã bị đơ, hai tay vẫn cầm lấy xấp tiền sau đó một lúc mới tỉnh hồn liền cũng chỉ có thể thở dài đi vào nhà bếp gặp chủ tiệm thông báo
Dù sao Côn Côn muốn ăn tất cả các món mà tiền thì đã đưa rồi, nàng cũng không thể làm gì để dạy dỗ cô bé nữa
Một lúc sau, khi các món ăn cũng đã được đưa lên trên bàn ăn thì mọi người trong cửa hàng, ngay cả Tô Tịch cũng liền trố mắt há hốc mồm
Bởi vì cửa hàng vừa mố dọn lên được vài món ăn đã bị Côn Côn đánh chén chỉ còn đĩa không( yêu thú ăn không nhả xương)
"Ngon... ngon....ngon.... Chủ tiệm cho thêm một phần nữa...".
Tiểu Côn Côn vừa ăn hết một món ăn nữa sau đó đưa đĩa cho chủ tiệm nói
"Thật là một cô bé đáng yêu... Được rồi! Được rồi! Chờ ta một lát nhé".
Chủ tiệm nhìn Côn Côn hai má phồng thức ăn giống như con chuột Hamter vô cùng đáng yêu thì vui vẻ nói sau đó đi vào nhà bếp
Tiểu Côn Côn cũng không biết dáng vẻ khi ăn của nó lúc này đáng yêu đến nỗi khiến mọi người trong cửa hàng không thể ăn nữa mà cứ nhìn chằm chằm vào nó như đang quan sát động vật( mị là yêu thú, không phải động vật)
"Không nghờ cô bé hoàn toàn nói thật, thế mà lúc nãy mình cứ nghĩ là cô bé nói dối cơ chứ! Thật là xấu hổ quá mà!"
Tô Tịch đang đứng ở ngoài nhìn thấy Tiểu Côn Côn ăn khỏe như thế liền suy nghĩ lúc trước mình chỉ bảo cô bé hình như là sai lầm
"Đại Tiểu Thư".
Đúng lúc này, khi Tô Tịch còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì sau lưng nàng bỗng nhiên vang lên một tiếng nói khàn khàn
"Bác Lâm, không biết bác đến đây có chuyện gì không".
Tô Tịch nghe có tiếng người gọi mình sau lưng liền quay đầu lại thì thấy được một ông lão đeo kính thì liền nhận ra là quản gia lúc trước của Tô Gia người quen của mình
"Đại Tiểu Thư! Xin hãy ra một chiếc bàn khác được không! Có chuyện cần Đại Tiểu Thư giải quyết".
Lão già tên Lâm nhìn nàng nói
[ Vài phút sau▪ Trên một bàn nước]
Lúc này, trên bàn nước khi trà đã pha ngấm đầy đủ, lão già tên Lâm cầm lấy uống một ngụm sau đó nhìn Tô Tịch thở dài nói:
"Đại Tiểu Thư! Thật không nghờ lại thành ra như ngày hôm nay, lão gia và phu nhân mất tích, bỏ lại một mình cô gánh chịu tất cả"
"Bác Lâm, bây giờ con không phải đại tiểu thư gì cả. Thật ra, bây giờ cũng không tệ."
"Dựa vào chính bản thân mình, con cảm thấy vẫn sống rất tốt. Cái thứ con đánh mất chỉ là thứ không thuộc về con thôi".
Tô Tịch khoát khoát tay, lúng túng mỉm cười giải thích với lão già tên Lâm
"Đại tiểu thư, cô thật kiên cường. Nhìn cô như vậy tôi cũng an tâm giao cho cô những thứ này".
Lão già tên Lâm nghe Tô Tịch nói thế liền chảy vài giọt nước mắt sau đó lão giả lấy một chiếc khăn lau đi nước mắt, rồi mới lấy ra một chiếc vali đặt trên bàn nói
"Là ba con để lại cho con sao".
Tô Tịch thấy lão già nói xong liền đặt một chiếc vali lên thì vẫn giữ mỉm cười nhưng lại vô cùng hiếu kì nên liền hỏi
Lão già tên Lâm không hề giải thích mà chỉ mở va li ra.
Sau đó từ bên trong vali bỗng nhiên tuôn ra các loại giấy tờ khác nhau, chúng nhiều đến nỗi đem Tô Tịch chôn vùi ở bên trong
"Không! Là những món nợ sau khi tập đoàn phá sản để lại. Sau khi tập đoàn tuyên bố phá sản, những món nợ từ khắp nơi trên thế giới bay đến như tuyết"
"Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, nên cũng thể chỉ có thể do tiểu thư chịu trách nhiệm trả mà thôi"
Lão già tên Lâm tay cầm một cái khăn lau đi hai hàng nước mắt đang tuôn ra như suối, khóc lóc giải thích với Tô Tịch
Mà Tô Tịch khi vừa chui ra từ đám giấy tờ nghe được lời lão già tên Lâm nói thì mặt liền trắng lại nhưng chỉ vài giây sau lại biến lại bình thường
"Bác Lâm, con đi toilet một lúc".
Tô Tịch lại mỉm cười sau đó nhìn lão già họ lâm xin phép
"Được". Lão già tên Lâm cũng gật đầu với nàng sau đó nói
《Vài phút sau-trong nhà vệ sinh》
"Làm sao đây! Làm sao đây! Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!"
"Nhiều tiền như vậy dù mình có bán cả Châu Phi cũng không đủ"
Lúc này trong nhà vệ sinh, Tô Tịch đã không bình tĩnh giống như ở ngoài.
Bây giờ nàng trông vô cùng hốt hoảng, sợ hãi như gặp ma. Thậm chí nàng còn lăn lộn trong toilet luôn mất rồi
Trong mắt của người ngoài nàng luôn suy trì hình tượng của một nữ thần dịu dàng, tự tin và trí tuệ nhưng nàng thực chất chỉ là một cô nhóc nhát gan, bi quan và yếu đuối
Nhưng chỉ cần có ai khác đang đến gần nàng ngay lập tức trở lại hình tượng hoàn hoàn mĩ, hơn nữa còn như tỏa ra mị lực thu hút mọi nam nhân
"A, Đại Tiểu Thư, cô không sao chứ".
Cánh cửa toilet bỗng nhiên mở ra, chủ tiệm đi vào nhìn thấy Tô Tịch liền hỏi
" Con không sao, hiện tại Bác Lâm đang chờ phải không, con ra ngay đây".
Tô Tịch khi quay đầu lại liền mỉm cười nói với chủ tiệm
"Dễ, dễ thương quá, muốn cô bé làm con dâu của mình quá, muốn cô bé gọi mình là mẹ chồng".
Trong lòng chủ tiệm bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ này
Đúng lúc này, khi định đi ra ngoài thì trong đầu Tô Tịch bỗng vang lên một âm thanh:
[ Keng! Tô Tịch Tiểu Thư! Chúc mừng ngài đã trở thành người đầu tiên gia nhập Nettruyen Group Chat]