Tu Tiên Ta Còn Mang Theo Hệ Thống

Chương 21 : Xã Hội Đen Phải Cúi Đầu

Ngày đăng: 01:47 27/06/20

[Tại nhà Tô Tịch]
Lúc này, trong phòng ngủ của mình, Tô Tịch bỗng nhiên mở ra hai mắt, nàng ngồi dậy xoa xoa đầu, rồi nhìn xung quanh vài giây, lẩm bẩm:
"Nơi này là... không phải nhà của mình đây sao. Không lẽ nào là U Linh Tiên Sinh mang mình trở về. Mà tên thanh niên tóc đỏ Khu Yêu Sư đó đâu rồi nhỉ"
"Cạch...". Khi Tô Tịch vẫn còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, từ phía cửa đi vào ba người: 1 thanh niên và 2 đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi
Thanh niên chính là Kim Nhãn U Linh, lần này do tiêu hao quá nhiều linh lực nên đáng nhẽ hắn phải ngủ say vài hôm để khôi phục thì mới tỉnh lại
Nhưng may mắn là Lí Thiên Minh cho mấy viên đan dược khôi phục linh hồn lực vì thế nên tên này mới tỉnh lại sớm hơn, không bị ngủ say vài ngày giống như trong cốt truyện
Mà hai đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi cùng đi vào với Kim Nhãn U Linh thì có một bé là nam và một bé là nữ.
Nữ thì chính là Tiểu Côn Côn, còn đứa bé nam thì chính là một con mèo yêu có tên là Isamail
Nó là yêu linh bảo vệ của Tô Gia, bao lâu nay ngủ say trong sợi dây chuyền ngọc bích, cuối cùng thì truyền đến đời của ông nội Tô Tịch mới phát hiện ra nó
Sau đó, khi ông của Tô Tịch sắp mất giao cho nó nhiệm vụ là bảo vệ Tô Tịch, rồi đem sợi dây chuyền giao cho quản gia Lâm nhờ ông ta đưa đến cho Tô Tịch
Lí Thiên Minh khi đem đan dược cho Kim Nhãn U Linh thì tên này bỗng nhiên nhào ra khỏi sợi dây chuyền ngọc bích để cướp đan dược
Vì thế nên khi mèo yêu Ismail bị bắt liền khai hết ra ngoài nên Lí Thiên Minh và Kim Nhãn U Linh cũng biết được lai lịch của nó
"Chị tỉnh lại rồi sao, Tô Tịch". Tiểu Côn Côn
"Tịch Tịch, chị tỉnh lại rồi sao". Ismail
"Tỉnh lại rồi hả, nô bộc". Kim Nhãn U Linh
Khi cả ba người bước vào nhìn thấy Tô Tịch hiện tại đã tỉnh lại thì đều đi đến, rồi lên tiếng hỏi thăm nàng
"Có chuyện gì xảy ra lúc tôi ngất đi vậy, tại sao tôi lại về được đến nhà và tên nhóc này là ai"
Tô Tịch vô cùng hiếu kì tại sao mình lại ở nhà nên vừa chỉ Ismail, vừa liên tục hỏi Kim Nhãn U Linh để biết thêm về mọi chuyện đã xảy ra
"Em là mèo yêu, không phải là tên nhóc". Ismail khi nghe Tô Tịch nói thế về nó thì liên tục lên tiếng phản đối
[15 phút sau]
Sau khi nghe xong Kim Nhãn U Linh kể rõ mọi chuyện thì Tô Tịch mới hiểu ra, rồi nàng nhìn mọi người trong phòng nói:
"Ra là vậy, Kim Nhãn U Linh do chiến đấu nên tiêu hao khá nhiều linh lực nên đáng lẽ phải ngủ say vài hôm nhưng có Thiên Minh Tiên Sinh giúp đỡ nên mới tỉnh lại sớm hơn"
"Tiểu Côn Côn thì biết được chị cầu cứu thông qua Thiên Minh Tiên Sinh nên đến giúp đỡ nhưng trận chiến đã kết thúc nên chỉ có thể mang chị về"
"Còn Ismail là mèo yêu bảo vệ cho chị thông qua sợi dây chuyền ngọc bích phải không"
Mọi người trong phòng khi nghe Tô Tịch nói ra thì đều biết nàng đều đã hiểu rõ mọi chuyện liền gật đầu, rồi trò chuyện với nàng một lúc, sau đó đều rời đi
Dù sao, hôm nay Tô Tịch gặp quá nhiều phiền phức nên cũng khá mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi để lấy lại sức. Vì thế mọi người đều rời đi cho nàng nghỉ ngơi
{Trong khi đó tại một nơi khác}
"Ầm... Ầm... Ầm... Á... Á....Aaaaa... Tại sao cái thứ chết tiệt này lại bám theo mình chứ... Aaaa.."
Một thanh niên tóc đỏ liên tục gào thét chạy trên đường do sau lưng luôn bị một đám mây đen mang theo sấm sét đang đuổi theo đánh
Anh chàng nên cứ vài giây lại có sét đánh xuống đầu nên liên tục kêu gào nhưng không ai dám giúp đỡ vì sợ sấm sét đánh trúng mình
Nhưng mọi người lại không hay biết mây đen, sấm sét bám theo vị thanh niên này đều bắt đầu từ một tấm bùa phía sau lưng thanh niên
Dẫn Lôi Phù: Phù chú dẫn lôi, khi bị dán vào thì nạn nhân sẽ bị sấm sét tra tấn, đuổi theo không bỏ trong suốt ba ngày (còn ai dán thì là một con tiểu loli)
[Sáng hôm sau]
"Oáp! Làm học sinh thật đau khổ, ngày nào cũng phải dậy sớm, cũng may tiểu tử kia trở lại sợi dây chuyền ngọc bích rồi"
Đang bay bay trên không, Kim Nhãn U Linh bỗng nhiên ngáp ngủ một cái rồi nhìn Tô Tịch mở miệng nói
Sau đó, Kim Nhãn U Linh cảm thấy mình giống như bị bơ do Tô Tịch không trả lời mình một câu nào thì vuốt cằm, cười gian ác, kể về một chuyện tối hôm qua của hắn:
"Hôm qua tôi bị tiểu tử kia phiền đến chết mất, chỉ là nhân lúc cô ngủ mượn thân thể của cô đi sở thú một chuyến"
"Vậy mà nó lại ngăn cản tôi. Tôi chỉ muốn bắt một con cá sấu mang về chơi chơi thôi mà"
Tô Tịch đang đi trên đường bỗng nhiên nghe thấy Kim Nhãn U Linh nói thế liền tý ngã ngửa, mặt trắng xám, nhìn Kim Nhãn U Linh không biết nói gì hơn
"Ismail, cực khổ cho em rồi, tý nữa chị sẽ mua cho em một con cá để đền bù". Tô Tịch suy nghĩ kĩ, rồi truyền âm vào sợi dây chuyền ngọc bích trên cổ
"Ủa? Sao mọi người lại tụ tập ngay tại cổng trường mà không chịu vào vậy?"
Bỗng nhiên Tô Tịch vô cùng hiếu kì lẩm bẩm khi nhìn thấy rất nhiều bạn học đang đứng trước cổng trường mà không đi vào, mặt người nào cũng đầy mồ hôi, vẻ mặt thì hoảng sợ...
Sự hiếu kì càng mạnh hơn nên Tô Tịch kiễng chân lên nhìn thì thấy phía trước cổng trường đã bị chắn bởi vài chục tên xã hội đen, trên người bọn họ đều tỏa ra một luồng sát khí
Tô Tịch thấy trên người bọn họ đều mặc đồ đen, mặt mỗi người cũng có vài ba vết sẹo dài, ngắn khác nhau, có vài tên thì đang hút thuốc, có tên khác thì cầm dao găm đâm đâm mặt đất... Tất cả bọn họ hình như đều đang chờ một ai đó
"Bạn Tô Tịch, mấy người này hình như đến tìm cậu đấy".
Đúng lúc này, một học sinh bỗng nhiên nhìn thấy Tô Tịch thì liền chạy đến bên cạnh nàng nói ra, sau đó chỉ chỉ đám người xã hội đen đang đứng ở cổng trường
Tô Tịch nghe thấy người đồng học này nói thế thì vô cùng sợ hãi, nàng không biết mấy người này là ai và đến tìm nàng làm gì
Trong khi đó, Kim Nhãn U Linh đã nhận ra mấy người này là một trong số những tên xã hội đen bị hắn đánh lúc nhập vào xác Tô Tịch vài hôm trước nên vô cùng vui vẻ, kinh hỉ nói ra:
"Ai da! Nhanh như vậy đã tìm đến cổng trường cô rồi à. Đi thôi người hầu, dọa bọn họ trước đi, đợi cô bị bọn họ đánh gục xuống thì tôi sẽ thay cô báo thù"
Mặt Tô Tịch đang còn trắng xám do sợ hãi, không biết phải làm gì thì bị Kim Nhãn U Linh xúi dại bên tai như thế liền càng trắng hơn, nàng nhắm chặt hai mắt, sau đó truyền âm gào thét với Kim Nhãn U Linh:
"Mấy người này là ai vậy chứ, với lại tôi sao có thể làm được chứ hả! Làm thế xong thì tôi nhất định sẽ bị giết chết, sau đó sẽ bị thả xuống sông Trường Giang"
Tô Tịch suy nghĩ đến cảnh mình bị bọn xã hội đen kia chém thành vài khúc, rồi đổ bê tông vào xác, sau đó ném xuống sông Trường Giang nên liên tục từ chối
Bỗng nhiên khi Tô Tịch vừa hé mở hai mắt thì nhìn thấy đám xã hội đen đã đứng trước mặt mình thì nàng liền sợ hãi đến suýt bị ngất đi nhưng trên mặt vẫn treo mỉm cười đầy bình tĩnh
"Đáng sợ quá! Không được rồi! Mau chạy lẹ mới được! Nhưng trốn hướng nào bây giờ!"
Nhưng trong tâm linh của nàng lúc này thì lại khác, nó đang hoảng loạn vô cùng, liên tục khóc lóc, chạy quanh quanh trong người nàng
Bỗng nhiên, lúc Tô Tịch đã chuẩn bị tiếp nhận là mình sẽ bị đám xã hội đen bán sang Trung Đông hoặc là bị chém thành trăm mảnh thì đám xã hội bỗng nhiên khom lưng, cúi đầu với Tô Tịch, hô lớn;
"Tô Tịch Đại Tiểu Thư! Xin hãy tha thứ cho chúng tôi!"
Tô Tịch đang còn nhắm mắt chờ chết thì thấy đám người xã hội đen như thế liền ngạc nhiên vô cùng. Nàng mở ra hai mắt, nhìn đám xã hội đen còn chưa dám ngẩng đầu lên hỏi:
"Hả! Xin lỗi tôi không hiểu lắm... Có thể nói rõ ra được hay không"
Nghe thấy Tô Tịch hỏi thế, đám xã hội đen cảm thấy sau lưng đều lạnh lên như có ác quỷ đang nhằm vào bọn họ
Phải vài phút sau, một tên xã hội đen băng bó khắp người giống như là người cầm đầu của đám người, bỗng nhiên lên tiếng kể rõ mọi chuyện vài ngày trước Kim Nhãn U Linh đánh bọn họ tơi bời
Để rồi hội trưởng của bọn họ đều đang nằm liệt giường, nhưng vẫn liên tục xin Tô Tịch Kim Nhãn tha thứ
Bọn họ không còn cách nào khác phải tìm đến trường của Tô Tịch để thay mặt hội trưởng đến đây xin nhận được sự tha thứ từ Tô Tịch
"Sau chuyện xảy ra lần trước, chúng tôi cảm thấy vô cùng hối hận, ngủ không yên giấc"
"Chúng tôi biết cô là học sinh của trường này, vì thế mới đến đây hi vọng tìm được cô"
"Chỉ hi vọng cô tha thứ, cho hội trưởng của chúng tôi một con đường sống"
Tất cả đám xã hội đen từ người cầm đầu đến những tên còn lại đang cúi đầu bỗng nhiên đều quỳ xuống dưới chân của Tô Tịch mà sợ hãi, kêu rên, xin nhận được tha thứ từ nàng
Tô Tịch nhìn đám xã hội đen đang quỳ dưới chân của mình thì vô ngữ, không biết nói gì, phải truyền âm cho kẻ gây chuyện đằng sau mình là Kim Nhãn U Linh:
"U Linh Tiên Sinh, rốt cuộc anh đã làm ra chuyện đáng sợ gì hả! Bọn họ nhìn tôi làm cho tôi có cảm giác như là đang nhìn một con quái vật vậy "
Trong khi đó đám học sinh đang đứng ngoài cổng trường do không vào được nhìn thấy cảnh này thì chỉ chỏ, bàn tán xôn xao:
"Tô Tịch rốt cuộc có quan hệ gì với đám xã hội đen mà khiến tất cả đám người này quỳ xuống vậy... không lẽ là lão bà của hội trưởng xã hội đen"
Tô Tịch nghe thấy đám đồng học bổ óc như thế thì trong lòng gào thét, mắng Kim Nhãn U Linh làm hại nàng bị bạn bè gắn mác xấu xa, thế nào nàng cũng bạn bè xa lánh
Sau đó, khi đem tâm tình của mình chỉnh lại hoàn hảo, Tô Tịch mới nhìn đám xã hội đen còn đang quỳ dưới đất, rồi mỉm cười nói:
"Các ngươi căn bản không cần xin lỗi tôi, chỉ có hai tên kia làm sai thôi, sao có thể trách các người được."
"Dù sao hắc đạo có 10 người thì trong đó cũng chưa chắc cả 10 người đều là người xấu. Tôi cũng gây ra phiền phức cho mọi người rồi"
Đám người xã hội đen nghe thấy lời nói cùng nhìn thấy nụ cười của Tô Tịch lúc này thì tất cả đều không hề cảm thấy ấm áp mà là rét lạnh đến tận sống lưng
Tất cả đám xã hội đen mặt bỗng nhiên đều nhớ về cảnh bị Tô Tịch Kim Nhãn đánh gục vài hôm trước, thậm chí còn có vài tên xã hội đen mắt lật trấng đã ngất đi rồi
"Ác quỷ mắt vàng tự nhiên xin lỗi tụi mình? Mình hiểu rồi! Cô ta đang đùa giỡn bọn mình giống như là mèo vờn chuột vậy!". Đám xã hội đen trong lòng suy nghĩ
Tô Tịch không biết lời nói thuận miệng này của nàng đã gây ra sát thương vô cùng to lớn cho đám xã hội đen đến nỗi cả đám đều não bổ ra luôn
Cuối cùng, tên băng bó cầm đầu đám xã hội đen dường như quyết tâm làm điều gì đó, hắn rút ra một con dao định đâm về phía ngón tay của mình, rồi nói:
"Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ thay mặt hội trưởng cắt ngón tay để tạ tội với Tô Tịch Đại Tiểu Thư!"
[Păng!]. Nhưng con dao khi chưa kịp đâm xuống thì một bóng người đã lao đến đá văng vây dao trong tay tên cầm đầu nhóm xã hội đen, con dao sau khi văng ra đã đâm thủng một góc tường chứng tỏ nó sắc bén vô cùng
"Mấy tên rác rưởi các người... đừng có làm quá đáng, chẳng phải đã nói là nhường đường rồi sao? Còn không mau tránh ra cho ta!!"
Tô Tịch Kim Nhãn sau khi đá bay con dao liền cắn răng ken két, rồi đem một đám xã hội đen mắng như chó chết
"Vâng! Tô Tịch Đại Tiểu Thư".
Còn đám xã hội đen khi nhìn thấy đôi mắt Kim Nhãn và khí chất lạnh băng của Tô Tịch Kim Nhãn thì đều sợ hãi, chảy mồ hôi, sau đó đều mở ra một con đường cho nàng đi vào
"Người hầu vô dụng vừa nãy bị dọa đến phát ngốc rồi!"Kim Nhãn U Linh cười lạnh suy nghĩ
Thì ra là do lúc nãy tên xã hội đen định chặt đứt một ngón tay của mình nên Tô Tịch đã sợ hãi đến ngất đi nên Kim Nhãn U Linh đã tranh thủ mà nhập vào nàng
Khi Tô Tịch Kim Nhãn định đi vào trường thì bỗng nhiên nàng nhớ ra một việc gì đó, rồi nàng quay đầu bộc lộ ra sát khí nhưng chỉ nhằm vào đám xã hội đen và nói:
"Chờ đã... Đừng để ta gặp lại các ngươi ở trường nữa... Nếu không... chặt 10 ngón tay cũng không đủ đâu"
Đám xã hội đen nghe thấy Tô Tịch Kim Nhãn nói thế liền càng sợ hãi, mặt trắng xám, người run rẩy... Sau đó tất cả đám xã hội đen đều cúi đầu cung kính nói:
"Thưa Tô Tịch Đại Tiểu Thư! Chúng tôi hiểu rồi ạ!"
Nói xong đám xã hội đen mang theo người biến nhanh hơn gió, chỉ để lại một đám bụi mù
"Hừ! Muốn đối phó với bọn người xấu thì phải dùng cách xấu hơn mới có hiệu quả"
Tô Tịch Kim Nhãn nhìn đám người xã hội đen đã biến khỏi mắt liền cười lạnh nói
Sau đó, nàng dường như nhớ ra gì đó, rồi quay mặt nhìn đám học sinh đang vây quanh mình thì mới nhớ ra:
"Hửm? A! Chết rồi! Hoàn toàn quên mất xung quanh vẫn còn đám học sinh khác!"
Trong khi đó chỉ chớp mắt vài phút! Sự việc ở ngoài cổng đã lan ra khắp trường! Mà Fan của Tô Tịch cũng lại trở nên bùng nổ hơn khi nghe tin nàng đánh nhau
"Trong mắt bọn họ, Tô Tịch luôn mang hình tượng hoàn mĩ, thục nữ, dịu dàng lại bỗng nhiên biến thành một cô gái bạo lực khủng bố!"
Hình tượng nữ thần của Tô Tịch hoàn toàn có thể nói là bị Kim Nhãn U Linh làm sụp đổ chỉ trong thời gian ngắn
"Bực chết đi được! Ta chẳng quan tâm nữa, người hầu! Cô tự nghĩ cách đi..."
Tô Tịch Kim Nhãn đi trong hành lang thì thấy một đám người cứ chỉ chỏ, bàn tán, xôn xa... về mình thì vô cùng đau đầu, sau đó đi đến lớp của nàng rồi đem thân xác trả lại cho Tô Tịch
"Ủa... đã lên lớp rồi sao?". Khi Kim Nhãn U Linh rời khỏi cơ thể của nàng thì Tô Tịch cũng vừa hay tỉnh lại. Nàng mở mắt ra nhìn thấy những cảnh vật xung quanh quen thuộc, sau đó suy nghĩ
"Tô Tịch, cậu đánh nhau với xã hội đen phải không?"
Bỗng nhiên khi Tô Tịch đang còn vẩn vơ suy nghĩ thì một đám học sinh trong lớp bỗng nhiên chạy đến bên cạnh nàng, rồi tỏ vẻ vô cùng hiếu kì hỏi thăm
"Mình... đánh nhau với xã hội đen sao?".
Tô Tịch hai mắt mở to ra, ngạc nhiên nhìn đám người đang vây quanh mình, trên trán xuất hiện một giọt mồ hôi chảy xuống, miệng hơi mở ra, vô cùng hiếu kì hỏi
Tô Tịch tuy rằng mở miệng hỏi mọi người xung quanh nhưng trong lòng thì đang vô cùng hiếu kì lúc mình ngất đi U Linh Tiên Sinh đã làm gì nên truyền âm với Kim Nhãn U Linh đang đứng bên cạnh mình:
"U Linh Tiên Sinh à, anh đã làm gì với thân thể của tôi lúc tôi ngất đi vậy..."
Mà Kim Nhãn U Linh nghe thấy Tô Tịch hỏi thăm thì giật mình, người run run, chảy ra một ít mồ hôi, sau đó quay đầu không nhìn Tô Tịch lúng túng nói:
"Thật sự tôi cảm thấy... có lẽ cô hợp với con đường thiếu nữ bất lương hơn."
"Ban ngày là một thiếu nữ bình thường, đến đêm lại biến thành một đóa hoa hồng đen nguy hiểm..."
"Toàn thân thì lại tỏa ra sức hút mị hoặc và nguy hiểm..."
Kim Nhãn U Linh vừa nói xong liền tạo ra một hình ảnh vào trong đầu của nàng
Đó là Tô Tịch Kim Nhãn, mái tóc trắng dài tới sau lưng, hai mắt lườm lườm, nụ cười yêu dị, trên người mặc một bộ đua xe màu đen, áo thì banh ra để hở bộ ngực, ngồi trên một chiếc motor
Tô Tịch khi nhìn thấy hình ảnh nằm trong đầu này của mình thì tâm linh giống như tấm kính bị vỡ, nàng đem hình ảnh trong đầu xé rách, khóc lóc, kêu rên:
"Sao anh lại có ý tưởng điên rồ đến vậy hả! Tôi không muốn biến thành loại người suốt ngày bị cảnh sát truy đuổi đâu!"
"Làm sao đây! Làm sao đây! Tôi nhất định sẽ bị mọi người xem là phần tử xấu, rồi bị người đời xa lánh"
[Quay trở lại hiện thực]
Lúc này, đám học sinh trong lớp đang vây quanh nhìn thấy Tô Tịch cúi mặt không nói một câu nào thì vô cùng lo lắng hỏi thăm:
"Tô Tịch! Những tin đồn đó, lẽ nào đều là sự thật..."
Mà Kim Nhãn U Linh đang lơ lửng sau lưng nàng nhìn thấy cảnh này thì vuốt cằm, cười nghiền ngẫm, đi đến bên tai của Tô Tịch rủ rỉ:
"Với loại tình hình này để xem cô có giữ gìn được cái mặt nạ nữ thần đó hay không đây?"
Tô Tịch còn đang suy nghĩ biện pháp để tránh qua chuyện lần này thì bị Kim Nhãn U Linh nói thế liền sợ hãi vô cùng, trên trán chảy vài giọt mồ hôi, cũng quên hết mấy cách định nói ra cho qua chuyện này
Vài phút sau, Tô Tịch quyết định nói ra sự thật nên ngẩng đầu lên, trên trán còn chảy vài giọt mồ hôi, sau đó mỉm cười nhìn đám học sinh vây quanh nàng nói:
"Là thật! Thật sự xin lỗi! Lại sử dụng bạo lực trước cổng trường học, làm phiền mọi người rồi!"
Sau khi nghe xong Tô Tịch giải thích thì đám học sinh không những không sợ hãi, xa lánh Tô Tịch mà là vui vẻ, hai tay giơ lên trời, gào thét:
"Tuyệt quá! Đánh đuổi người xấu, thế lực ác để bảo vệ mọi người!"
"Chuyện lợi hại như vậy! Quả nhiên nhiên chỉ có bạn Tô Tịch mới có thể làm được!"
"Bạn Tô Tịch chúng mình mãi mãi ủng hộ cậu! Chúng mình đều là Fan của cậu"
"Không những xinh đẹp mà còn là cao thủ võ lâm nữa! Làm cho bọn con gái chúng ta nở mày nở mặt".
Đám con gái hai mắt hoa si, đầy vẻ hâm mộ nhìn chằm chằm Tô Tịch nói ra
Còn đám nam học sinh thì đâm đầu vào tường, hai mắt nhắm chặt, đẫm lệ khóc lóc, mà miệng thì lại lẩm bẩm:
"Đừng nói nữa, ngay đến cả nam sinh chúng ta cũng không dám dũng cảm như vậy! Tô Tịch quả nhiên là sự tồn tại hoàn mĩ nhất"
"Nô bộc... tôi đã xem thường cô rồi!".
Kim Nhãn U Linh xoa xoa hai mắt nhìn đám người hoa si đang vây quanh Tô Tịch, nói một câu xong thì biến mất
Cứ như vậy, hình tượng của Tô Tịch tại trường lại càng được nâng cao hơn như bão táp không thể dừng lại