Tử Việt Lan San
Chương 32 : Độc dược
Ngày đăng: 22:49 19/04/20
32, Độc dược
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thiên Lang và đoàn người rời khỏi Vân Sát Bảo, một đường hội hợp cùng đại quân.
“Hoàng Thượng, tướng quân!” Hai người vừa đến nơi đóng quân liền nhìn thấy phó tướng quân Ngô Uy thần sắc lo âu đứng trước trướng, thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón: “Vừa nhận được tin tức của thám tử, trước đó vài ngày Gia Luật Thanh mang theo quân xuất phát từ Cô Dương Vương thành, hôm qua đã đến Ngọc Quan Thành, Thành chủ Lý Túc…… Mở cửa thành theo giặc.”
“Cái gì?” Hoa Thiên Lang giận dữ:“Sao lại thế này?”
“Ngọc Quan Thành thành chủ Lý Túc là gian tế Mạc Bắc, nguyên danh là Gia Luật Tề, là bào đệ Gia Luật Thanh, trà trộn vào Thiên Lang quốc ta suốt hai mươi năm.” Ngô Uy đáp: “Hoàng Thượng, Ngọc Quan Thành là biên cảnh trọng trấn vùng Tây Bắc, Gia Luật Thanh sau khi tiến vào đã dẫn quân bước vào quốc thổ Thiên Lang, chiến mã Mạc Bắc lại phiêu phì thể kiện, theo tốc độ này mười hôm sau có thể tới Phong Thành.”
Hoa Thiên Lang vung tay đi vào đại trướng, trong lòng phiền não, còn chưa khai chiến đã bại một trận, vô luận là đối với Thiên Lang quốc hay là chính mình mà nói, đều là một sỉ nhục rất lớn. Lý Túc, người này y có chút ấn tượng, nguyên bản là một thủ vệ Ngọc Quan Thành, sau đó có một lần Mạc Bắc đến xâm phạm, là hắn một thân một mình đánh lui hơn một ngàn nhân mã, y cảm thấy đây là một nhân tài nên xuống chỉ phong cho hắn làm Thành chủ. Ngẫm lại mình cư nhiên tự tay đem trọng trấn biên cảnh giao cho gian tế Mạc Bắc, ánh mắt Hoa Thiên Lang trầm xuống, cảm thấy trong lòng sắp phát hỏa tới nơi.
“Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương thấy y như vậy tiến vào khuyên nhủ:“Việc đã đến nước này, việc cấp bách là bàn bạc chiến lược kế tiếp, ngươi lừa ta gạt vốn là chuyện thường trong binh gia, Hoàng Thượng không cần tự trách như vậy.”
Hoa Thiên Lang nắm tay, thoáng bình phục tâm tình của mình sau đó cất cao giọng: “Truyền lệnh xuống, đại quân tạm dừng tiến quân, cắm trại tại chỗ chờ mệnh lệnh.”
“Vâng!” Phó tướng Ngô Uy lĩnh mệnh đi xuống, thông tri các bộ phận khác tại chỗ chờ lệnh.
Lâm Hạo Dương tiến lên mở bản đồ quân sự:“Phong Thành không có bao nhiêu binh mã, căn bản không đủ để đối kháng đại quân Gia Luật Thanh, khoảng cách của chúng ta đến Phong Thành ít nhất còn mười lăm ngày lộ trình, vốn nghĩ rằng Ngọc Quan Thành có thể bám trụ Gia Luật Thanh mười ngày. Hiện tại xem ra chúng ta cần nghĩ biện pháp khác.”
Hoa Thiên Lang nhìn bản đồ quân sự nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
“Hoàng Thượng.” Thấy Hoa Thiên Lang ngẩn người, Lâm Hạo Dương đẩy đẩy y, nói:“Tuy chúng ta đến Phong Thành muộn hơn Gia Luật Thanh, nhưng cũng không phải không có biện pháp, chúng ta có thể theo bên cạnh bọc đánh qua, sau đó……”
“Hạo Dương!” Hoa Thiên Lang đột nhiên cắt lời hắn, chỉ vào bản đồ nói:“Lộ tuyến chúng ta hành quân tại sao phải đi vòng qua một mảnh không lớn như vậy, khối đất trống này là cái gì, tại sao không có đánh dấu? Nếu chúng ta từ đây đi xuyên qua, nhiều nhất bốn ngày là có thể đến!”
“Không được.” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Nơi đó có Phong Sa Dịch*, người đi vào tám chín phần mười sẽ lạc đường, lúc trước lão tướng quân Tư Không Chiếu đã nói trăm ngàn lần không thể tiến vào.”
*Phong sa : bão cát
“Phong Sa Dịch?” Hoa Thiên Lang nhíu mày.
“Tương truyền là bát quái trận, bên trong thường xuyên có lốc xoáy cuốn cát vàng đầy trời, một khi đi vào sẽ như ruồi bọ không đầu, không di chuyển được.” Lâm Hạo Dương giải thích:“Bởi vì chỉ có thể vào không thể ra nên Phong Sa Dịch bị dân chúng gọi là Quỷ Thành.”
Hoa Thiên Lang suy nghĩ, từ trong lòng lấy tấm bản đồ Thần Tử Việt cho đem ra so sánh, lại phát hiện trên tấm bản đồ vùng Phong Sa Dịch được vẽ một đường màu đỏ uốn lượn, tiến thẳng vào Phong Thành.
“Hoàng Thượng, đây là……?” Lâm Hạo Dương trợn mắt há hốc mồm.
Hồi lâu sau, Đoạn Tinh hỗn loạn mở mắt, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, cố gắng nhớ lại hình như mình lúc ban ngày…… Hoảng hốt vội vàng vạch chăn ra xem, nhất thời hoảng sợ —– Gia Cát thấp thỏm nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trên lưng đầy hôn ngân loang lổ, trên giường khắp nơi đều là dấu vết trắng hồng hỗn loạn, không khỏi vạn phần ảo não, thầm mắng chính mình hôn đầu, kiểu này có lẽ cả đời Gia Cát sẽ không để ý mình nữa. Nhìn sắc mặt y tái nhợt Đoạn Tinh đau lòng, vội vàng gọi nước tới nhẹ nhàng giúp y tắm rửa lau thân thể, lại thay chăn đệm sạch sẽ, rồi thật cẩn thận ôm y lên giường. Sau đó im lặng ngồi ở bên giường nhìn y.
Buổi sáng ngày hôm sau, Gia Cát mở mắt ra liền thấy Đoạn Tinh gục đầu ở bên cạnh, muốn lấy tay gọi hắn dậy, không nghĩ tới thân thể vừa mới động một cái liền cảm thấy một trận đau đớn tê liệt, không khỏi nhíu chặt mày run rẩy. Đoạn Tinh bị y làm giật mình tỉnh giấc, nâng mắt liền nhìn thấy Gia Cát cắn môi vẻ mặt thống khổ, cuống quít nâng tay cản y, vội la lên:“Ngươi đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Gia Cát đem mặt chôn trong gối đầu, không muốn Đoạn Tinh nhìn thấy bộ dáng khó chịu của mình.
“Ngươi…… Đừng nóng giận.” Đoạn Tinh tưởng Gia Cát không muốn nhìn thấy hắn, trong lòng một trận khó chịu, mở miệng nói:“Đều là ta sai, ngươi phiền ta không muốn để ý tới ta cũng phải cho ta chiếu cố ngươi khỏe lại rồi nói sau. Ta đến trù phòng gọi người giúp ngươi nấu cháo, ăn một chút đi.”
“Trở về!” Gia Cát gọi lại Đoạn Tinh đang muốn trốn đi:“Lại đây!”
“Làm sao vậy? Lại khó chịu?” Đoạn Tinh nhanh chóng chạy lại ngồi xổm bên giường:“Muốn tìm đại phu hay không?”
Gia Cát trừng hắn:“Ta chính là đại phu! Huống hồ bệnh này làm sao tìm đại phu?!”
Đoạn Tinh cúi thấp đầu, trong lòng thầm mắng chính mình sao có thể cầm thú như vậy!
Gia Cát thấy hắn ngồi xổm bên cạnh vẻ mặt áy náy không dám nhìn mình, vì vậy lấy tay bóp mũi hắn.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh hơi kinh ngạc.
Gia Cát ngoắc ngón tay:“Tới gần một chút!”
Đoạn Tinh đem mặt đưa đến trước mặt Gia Cát, mạc danh kỳ diệu.
Gia Cát nhẹ nhàng cười, nghiêng người qua hôn hắn một cái.
Đoạn Tinh sửng sốt, chợt ôm chặt lấy Gia Cát đang quấn trong chăn, mừng như điên:“Ngươi không giận ta?”
Gia Cát lắc đầu:“Không phải tại ngươi…… Gói dược kia đâu?”
“Ở trong sân, ngày hôm qua ngươi vứt.” Đoạn Tinh áy náy nói:“Hại ngươi chịu ủy khuất …… Ta đi bỏ nó!”
Gia Cát trừng hắn:“Ném cái gì ném?! Lượm về!!!! Gia Luật Thanh hại ta chịu khổ nhiều như vậy, tiểu gia ta lần này phải bắt y trả cả vốn lẫn lời!!!”
. : .