Tử Việt Lan San
Chương 4 : Mưu kế
Ngày đăng: 22:48 19/04/20
4, Mưu kế
Thấy có người tấn công Vân Sát Bảo, Dạ Lan San cũng chẳng quan tâm đấu võ mồm cùng Thần Tử Việt, một tay ôm hắn chạy vội trở về, đem Thần Tử Việt thả ở trong phòng nói đừng chạy loạn liền vội vàng xuống núi nghênh chiến. Thần Tử Việt nhìn bóng dáng y chép chép miệng, chắp tay sau lưng trượt vào phòng.
“Bảo chủ, là Quỷ Môn Nhân.” Thấy Dạ Lan San đã đến, Gia Cát Thiên Duyên chỉ xuống dưới.
“Quỷ Môn?” Dạ Lan San đứng ở bờ tường nhìn xuống dưới, quả nhiên người ở dưới y phục toàn là tử y*, trên mặt mỗi người còn đeo một cái mặt nạ quỷ dị, đích xác là đệ tử Quỷ môn. Không khỏi một trận nghi hoặc:“Vân Sát Bảo cùng Quỷ Môn nước giếng không phạm nước sông, bọn họ sao đột nhiên xâm phạm trắng trợn như vậy?”
*màu tím
“Gần đây Quỷ môn đổi tân chưởng môn, người này dã tâm lớn thủ đoạn lại ngoan độc, lại liên tiếp ở Trung Nguyên võ lâm giết người cướp của, đã sớm khơi dậy tức giận của nhiều người, kỳ thật các đại môn phái đã sớm chuẩn bị chờ Bảo chủ sau khi xuất quan liên kết Vân Sát Bảo thảo phạt, chỉ là ta còn chưa kịp thông tri Bảo chủ mà thôi.” Gia Cát lắc lắc cây quạt:“Chắc là Quỷ môn nhận được tin tức, cho nên mới đến dự định tiên phát chế nhân*.”
*đánh đòn phủ đầu
“Không biết lượng sức!” Dạ Lan San khẽ hừ lạnh lùng, cầm Ám Đao bay xuống tường thành. Đệ tử Quỷ môn nguyên bản đang vây lấy cửa chính Viên Mộc đột nhiên nhìn thấy một Hắc y nhân từ trên trời bay xuống, hai chân vừa chạm đất trong nháy mắt đá xanh trên nền nhất tề bị thổi bay nát bấy, không khỏi hít một hơi, người này nội lực thật mạnh!
Dạ Lan San một tay cầm Ám Đao chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm quét một vòng mở miệng nói:“Vừa chọn người giết, đã nghĩ đến tấn công Vân Sát Bảo của ta?”
Tiếng nói còn chưa dứt mọi người đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, giống như bị người ta đánh trúng một chưởng, đã mơ hồ đoán được người này chính là Vân Sát Bảo chủ Dạ Lan San. Chưởng môn Quỷ môn U Mị là người thông minh, chỉ bằng thanh âm liền ý thức được mình đã trúng kế. Dạ Lan San nào giống tẩu hỏa nhập ma như lời tiêu sái của Thiên Nguyệt Lâu, rõ ràng là đã luyện thành Ám Đao Pháp, nếu không sao có được nội lực cường đại như thế? Lập tức hạ lệnh rút lui.
“Muốn chạy?” Dạ Lan San tung người, Ám Đao ở không trung quét ngang một đường, đường đao mang theo ô sắc, công phu không tới nửa chén trà nhỏ đã đem hơn 300 giáo chúng Quỷ môn đánh cho hoa rơi nước chảy, chưởng môn U Mị cũng bị Ám Đao gây thương tích ngã ngồi trên mặt đất thở dốc.
Xa xa, một người đè nén khí tức nhìn hồi lâu, thấy Dạ Lan San đắc thắng khóe miệng hắn giương lên một độ cong, âm thầm cười cười lắc mình rời đi. Thân ảnh vừa động ngay cả một ngọn gió cũng không mang theo.
Dạ Lan San bắt lấy U Mị phi thân nhảy lên tường thành, tiện tay ném cho Bạch Nhược Manh, nói :“Đem những tên này thu thập xong rồi xem có thể đưa đi quan phủ hay là địa phương nào khác không, nuôi ở Vân Sát Bảo vừa chiếm chỗ lại phí lương thực.”
“Vâng!” Bạch Nhược Manh vội vàng lĩnh mệnh đi xuống chào hỏi đệ tử Quỷ môn bị trói, chuẩn bị đem lên kinh thành giao cho quan địa phương.
“Ta muốn biết, nhưng ta không muốn bị người khác uy hiếp. Lại càng không muốn vì ngươi đi làm chuyện gì đó.” Dạ Lan San thản nhiên mở miệng, trong thanh âm không có tí cảm xúc.
“Nếu ta nói cho ngươi biết là diệt Thiên Nguyệt Lâu đối với ngươi cũng có lợi?” U Mị vẫn không buông bỏ nói điều kiện.
“Đi, Tiểu Hắc, nơi này lạnh quá, chúng ta đi về ngủ.” Nãy giờ không nói gì Thần Tử Việt đột nhiên mắt buồn ngủ mông lung đứng lên túm túm Dạ Lan San:“Người này nhìn qua điên điên khùng khùng hỏi cũng không ra cái gì, bộ dạng cũng rất khó coi, ngày mai lột sạch vứt xuống sau núi đem đi uy lang xong hết mọi chuyện.”
“Ngươi dám!” U Mị kêu thê lương, Quỷ môn đệ tử sợ nhất chính là hài cốt không còn, như vậy chắc chắn trở thành lệ quỷ, vĩnh viễn rơi vào Tu La địa ngục.
“Tại sao không dám? Ngươi chẳng qua là bại tướng của ta mà thôi, Tiểu Việt nói cái gì thì chính là cái đó, ngươi nếu hiện tại nói ra ta còn có thể suy nghĩ cho ngươi được toàn thây.” Dạ Lan San ngữ khí trầm thấp.
“………… Thiên Nguyệt Lâu truyền tin tức cho chúng ta, nói ngươi không thể khống chế Ám Đao Pháp khiến tẩu hỏa nhập ma võ công mất hết, chúng ta mới tới tìm ngươi.” U Mị lựa chọn thỏa hiệp, lại như trước nghiến răng nghiến lợi.
Trách không được ngày hôm qua Ngọc Hồ Điệp hỏi mình vì sao không có tẩu hỏa nhập ma, nguyên lai cũng là do mua tin tức của Thiên Nguyệt Lâu. Thiên Nguyệt Lâu, cư nhiên là Thiên Nguyệt Lâu! Bọn họ cho mình là thằng ngốc sao?! Tức giận dần dần lan ra cả con ngươi, hai tròng mắt nguyên bản thâm sâu lúc này lại càng như hồ sâu không đáy, y thật sự tức giận. Thần Tử Việt phất tay một cái ý bảo thủ vệ mang U Mị đi, còn mình theo Dạ Lan San trở về.
“Nè, Tiểu Hắc, ngươi không cần sinh khí, đi nhanh như vậy làm gì!” Thần Tử Việt đi theo Dạ Lan San thở hồng hộc.
“Đoạn Tinh trở về chưa?” Dạ Lan San niết niết ngón tay.
“Ngô………… Ngươi trước tiên đừng sinh khí, Đoạn Tinh Gia Cát cũng là muốn tốt cho ngươi, ngươi nghĩ nha, không bán tin tức giả cho bọn họ, bọn họ sao lại đến tìm ngươi? Hiện tại ngươi đều đem bọn họ đánh bại, hơn nữa Thiết Bút Ông kia thêm dầu vào lửa………… Ách, là dệt hoa trên gấm nhất nhất khoa trương, như vậy ngươi về sau ở trên giang hồ sẽ sống yên bình đi. Dù ba năm trước đây ngươi rất lợi hại, nhưng là ba năm qua đi mọi người đều đối với ngươi có điểm không phục. Ngươi sau khi xuất quan sẽ có người tìm cớ đến, chỉ là chuyện sớm hay muộn, hiện tại chúng ta tự mình cho người xấu tìm đến, ngươi đánh cũng đã ghiền, lại vì võ lâm trừ bỏ tai hại. Cũng có thể uy hiếp đến cái gọi là Danh môn chính phái dám đối Vân Sát Bảo tâm hoài bất chính, kỳ thật cũng không tệ a!” Thần Tử Việt kéo kéo Dạ Lan San giải thích.
“Hơn nữa, lại không có người biết Thiên Nguyệt Lâu là phân đà của Vân Sát Bảo, về phần mua tin tức giả của chúng ta, những người đó phần lớn làm nhiều việc ác cũng không cần lưu lại người sống. Như vậy danh dự Thiên Nguyệt Lâu ở trên giang hồ cũng sẽ không bị ảnh hưởng, có phải hay không?”
Nghe Thần Tử Việt nói một tràng dài như vậy, lửa giận trong lòng Dạ Lan San tiêu xuống một nửa. Ân, Tiểu Việt là vì lo lắng cho mình. Nhưng ngẫm lại vẫn thật sinh khí: “Chẳng lẽ ba người bọn họ coi ta như ngốc tử mà đùa giỡn?!”
“Ách………… Chúng ta có thể đặt điều kiện với Thần Côn và Đoạn Tinh đi!” Thần Tử Việt đảo tròng mắt:“Tiểu Hắc ngươi có muốn đi Giang Nam không? Chúng ta nói với Đoạn Tinh, tháng sau chúng ta đi tuần tra hiệu buôn Vân Sát Bảo, du sơn ngoạn thủy, để cho hắn tiếp tục buồn bực ở đây quản một đống chuyện trong bảo!”