Tử Việt Lan San
Chương 54 : Cứu binh
Ngày đăng: 22:49 19/04/20
54, Cứu binh
Tu Ngọc kinh ngạc nhảy dựng nhìn Lâm Hạo Dương đằng đằng sát khí, vừa định kêu người đã bị Lãnh Tịch Chiếu điểm huyệt.
“Hmm, chiêu này ngươi dạy ta rất tốt nha.” Lãnh Tịch Chiếu phất tay chỉ chỉ với Lâm Hạo Dương, từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ vui vẻ nhét vào miệng Tu Ngọc một viên dược, rồi cúi đầu ngón tay:“Năm, bốn, ba, hai, một……”
Tu Ngọc sắc mặt trắng bệch co quắp ngã xuống giường.
Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Lần này lại là dược gì?”
“Phệ tâm tán.” Lãnh Tịch Chiếu cười hì hì:“Tiên sinh dạy ta luyện , độc hạt[1] vạn năm, băng tàm tuyết vực, hồng chu[2] cực bắc, đoạt hồn thảo Tây Hạ, rết chín khúc, song hoàn ngân xà[3], còn có xương người, đều là thứ tốt, rất hiếm nha!”
*[1] bò cạp – [2] nhện đỏ – [3] rắn 2 đầu
“Nhiều độc vật như vậy, đừng có độc chết a.” Lâm Hạo Dương rất phối hợp.
“Không chết được.” Lãnh Tịch Chiếu khoát tay, nhìn mắt Tu Ngọc:“Cũng chỉ đau bảy tám ngày thôi.”
Bảy tám ngày? Tu Ngọc mắt trợn trắng, toàn thân giống như bị dao cắt, như kim châm muối xát, cứ đau bảy tám ngày như vầy còn không bằng một đao chết thống khoái, không đợi y ngất xỉu, đã nghe Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi nói thêm:“Hơn nữa sau mỗi canh giờ, đau đớn sẽ tăng gấp năm lần, tiên sinh nói, người trúng phệ tâm tán, không phải bị độc chết, mà là bị đau chết.”
Lâm Hạo Dương cười thầm, thấy Tu Ngọc ngay cả thở cũng thở không nổi, nên nháy mắt với Lãnh Tịch Chiếu, Lãnh Tịch Chiếu hiểu ý, lại cho y ăn một viên giải dược, Tu Ngọc cuối cùng lấy lại chút sức lực, dựa vào trên giường thở mạnh.
Lãnh Tịch Chiếu giải á huyệt y, chớp mắt mấy cái:“Muốn khó chịu tiếp hay là muốn phối hợp với chúng ta?”
Tu Ngọc run rẩy:“Đại gia tha mạng.”
“Đem những chuyện ngươi biết nói hết ra đi.” Lãnh Tịch Chiếu hay tay chống má ngồi ở bàn bên cạnh cười tủm tỉm.
Tu Ngọc tự nhận xui xẻo, mỹ nhân đều là họa thủy.
Sau nửa canh giờ, hai người đã hiểu rõ mọi việc chuyện, đơn giản mà nói chính là —– Dư Phương muốn tạo phản, cho nên phái hai tâm phúc tới nơi này chiếm núi xưng vương, nhân cơ hội bí mật huấn luyện một đội quân tinh nhuệ, lão cha của Tu Ngọc chính là một trong hai tâm phúc, là huynh đệ kết bái của Dư Phương. Quân đội đã được huấn luyện không sai biệt lắm, nội gián trong Hoàng cung cũng đã sắp xếp đưa vào, các phương án đều đã được dự tính hết thảy, chỉ chờ đến tân niên nương theo yến tiệc ám sát Thiên Tử khởi binh mưu phản.
Bất quá tên Tu Ngọc này không chịu thua kém, luôn cường thưởng nam tử nhà lành, ba phen mấy bận quan viên địa phương cũng không thể mặc kệ, tốt xấu gì ta cũng là quan phụ mẫu, tiểu tử ngươi dù cho ta bạc cũng không thể không hoàn toàn nhìn thấy ta a!! Vì tránh cho sự tình bại lộ, Tu lão cha đành phải nói với Dư Phương, chịu thóa mọa một chút. Mắng xong, Tu lão cha nhận mệnh phái người phát tán tin đồn —– Khuê nữ nhà mình tương lai sẽ là Hoàng hậu nương nương. Quan viên địa phương vốn được nhận bạc, hơn nữa Dư Phương đã đích thân đến Đồng La Trấn dạo một vòng, trời cao Hoàng đế xa, lại càng không dám quản chuyện trên núi Ngọc Diện.
Thần Tử Việt không an phận xoay đến xoay đi, cười tránh trái tránh phải, Dạ Lan San bị trêu chọc trong lòng ngứa ngáy, ôm hắn đặt lên giường.
“Không được ở bên ngoài!” Thần Tử Việt đẩy ra hắn chạy đi, Dạ Lan San nhìn bóng lưng tiểu hồ ly nhà mình nghiến răng nghiến lợi, liền chạy đuổi theo, hai người đang cao hứng nháo ầm ĩ thì thấy Đoạn Tinh từ xa đi tới.
“Đoạn Đoạn cứu mạng a! Có lưu manh đùa giỡn ta!” Thần Tử Việt tìm được núi dựa vào, liền “Xẹt” một cái giắt lên cổ Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh dở khóc dở cười nhìn Thần Tử Việt quấn trên người mình, bất đắc dĩ giơ ra hai tay nhìn Dạ Lan San:“Không phải ta a, tức phụ ngươi tự xông lên!”
Dạ Lan San trừng mắt, xách Thần Tử Việt bám dính trên người Đoạn Tinh ôm về.
“Đoạn Đoạn ngươi thật nham hiểm……” Thần Tử Việt giả vờ chỉ Đoạn Tinh.
“Đừng nghịch nữa.” Đoạn Tinh không nhịn được cười, chụp lấy móng vuốt Thần Tử Việt ở trên mặt mình mò tới mò lui:“Lâm Hạo Dương cùng Lãnh Tịch Chiếu đang ở đây, ở phòng nghị sự, nói là có chuyện quan trọng.”
“Không phải mới vừa đi sao?” Thần Tử Việt nghi hoặc mặt nhíu mày, thu lại tươi cười từ Dạ Lan San trong lòng nhảy ra:“Có chuyện gì gấp như vậy, lại chạy về đây?”
Dạ Lan San thở dài, còn tưởng đánh giặc xong có thể sống yên ổn vài ngày.
Ba người đến tiền thính, nghe Lâm Hạo Dương nói xong sự tình, Dạ Lan San nhíu mày tính toán, nói:“Vân Sát Bảo xuất ra năm vạn nhân mã không thành vấn đề, nếu trên núi kia thật sự chỉ có sáu vạn người, trận chiến này có thể đánh.”
“Năm vạn nhân mã?” Lâm Hạo Dương mừng rỡ:“Ta ở Tây Bắc còn có hai vạn Lâm gia quân, cộng lại chúng ta có bảy vạn đại quân, hơn nữa Tịch Chiếu còn hạ dược trong nước bọn họ uống, chúng ta nắm chắc đại thắng!”
“Ta đi hạ lệnh.” Đoạn Tinh đứng dậy:“Chuẩn bị đại khái cần hai ngày, dù sao số lượng cũng không nhỏ.”
“Đa tạ Dạ Bảo chủ.” Lâm Hạo Dương hướng Dạ Lan San ôm quyền, người luyện võ không có nhiều câu nệ, câu cảm tạ này, không phải nói thuận miệng, mà là xuất phát từ tâm.
Dạ Lan San cười lắc đầu:“Hoàng Thượng là minh quân, ta đương nhiên sẽ ra sức vì nước. Trận chiến này, ta đi.”
“Ta cũng đi!” Thần Tử Việt nghe vậy vội vàng tham gia náo nhiệt:“Ta muốn đi, cho ta đi đi.”
Dạ Lan San nhìn bộ dáng hắn ngẩng đầu chớp chớp mắt, vui vẻ:“Được, dẫn ngươi đi!”