Tử Việt Lan San

Chương 9 : Cứu người

Ngày đăng: 22:48 19/04/20


9, Cứu người



“Gia Cát!” Dạ Lan San nôn nóng tiến lên giữ chặt y: “Ngươi mau vào xem, Nhạc bang chủ bị thương nặng .”



Nhạc Hồng bị thương? Gia Cát trong lòng cả kinh, vội vàng chạy theo Dạ Lan San đến trung thính*, vừa bước vào liền nhìn thấy Nhạc Hồng nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch hơi thở mỏng manh, vội vàng đi lên bắt mạch, chân mày lại càng nhíu chặt hơn.



*phòng giữa



“Phụ thân ta ông ấy thế nào?” Nhạc Cửu Nghiên thấy Gia Cát thần sắc không ổn, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, suýt nữa lại rơi lệ.



Gia Cát lắc đầu, nói:“Nhạc bang chủ không chỉ bị thương mà còn trúng độc, ta có cách cứu. Nhưng mặc dù cứu được, khả năng Nhạc bang chủ sau này sẽ mất hết võ công.”



“Chỉ cần phụ thân sống là được.” Nhạc Cửu Nghiên sốt ruột.



Gia Cát gật đầu, phân phó mọi người nâng Nhạc Hồng vào một gian khách phòng, tự mình nâng tay viết một phương dược, sai người đi xuống nấu sau đó trộn vào nước để lúc tắm sử dụng, sau đó từ trong lòng xuất ra một bộ ngân châm mở miệng nói:“Bảo chủ, đợi lúc ta thi châm ngươi ở trong này canh chừng, dùng nội công bảo vệ tâm mạch của Nhạc bang chủ, những người khác đi ra ngoài chờ, nhiều người cũng vô ích.”



Dạ Lan San gật đầu đáp ứng, chờ mọi người lui ra Gia Cát thở dài, thật cẩn thận dìu Nhạc Hồng vào bồn tắm, vén tay áo lên cầm ngân châm bắt đầu dùng nội lực đẩy từng cây một tiến vào trong thân thể Nhạc Hồng. Được mười mấy cây châm, đầu Gia Cát đã toàn là mồ hôi, xuống tay cũng càng ngày càng chậm. Hai tay Dạ Lan San vẫn đặt trên lưng Nhạc Hồng thay ông bảo hộ tâm mạch, lúc bắt đầu chỉ cảm thấy nguồn nội lực tinh khiết của Gia Cát chậm rãi tiến vào cơ thể Nhạc Hồng. Nguyên bản đè nén khi tức, lúc sau nội lực Gia Cát không biết vì cái gì, lại càng ngày càng suy yếu, mắt thấy khí tức không ổn, lại nhìn y trên trán đầy mồ hôi lạnh, Dạ Lan San trong lòng biết không ổn lại không dám tùy tiện dùng nội lực giúp Gia Cát, đành phải quay đầu la lên:“Đoạn Tinh!”



“Bảo chủ!” Vẫn canh giữ ở ngoài cửa Đoạn Tinh vội vàng chạy vào, vừa vào liền nhìn thấy sắc mặt Gia Cát tái nhợt, cuống quít ở trên lưng y nâng tay tiếp một chưởng, từ từ độ chút nội lực của mình cho y. Cảm nhận được có Đoạn Tinh ở phía sau trợ giúp, Gia Cát cắn môi tiếp tục cẩn thận thi châm. Qua hai canh giờ sau, rốt cục trát* xong cây châm cuối cùng, Gia Cát sắc mặt tái nhợt thu tay nói:“Bảo chủ, dùng nội công đem những cây châm này bức ra đi, Nhạc bang chủ không sao rồi.”



*ghim



Dạ Lan San vốn lo lắng Gia Cát kiên trì không nỗi, bây giờ nghe y nói như vậy cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhắm hai mắt phát lực hạ thủ, tức khắc mấy trăm cây ngưu mao châm ở trước ngực Nhạc Hồng nhất tề bay ra ngoài, đồng loạt đính ở trên cây cột đối diện, cây châm nguyên bản màu bạc lúc này toàn bộ biến thành màu xanh thẫm. Cây cột kia vốn có màu đỏ trong tích tắc liền có hơn mấy trăm cái lỗ nhỏ, nhìn qua thật khiến cho người ta sởn tóc gáy.



Mọi người ở ngoài cửa nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào phòng, Dạ Lan San đứng lên phất tay nói:“Yên tâm đi, Gia Cát nói Nhạc bang chủ không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi hẳn là sẽ tỉnh.”
Thủ vệ trong viện từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ thấy hành động của Đoạn Tinh, một người hai người trợn mắt há hốc mồm.



Thủ vệ Giáp nuốt nước miếng:“Phó Bảo chủ hôm nay lại làm sao vậy?”



Thủ vệ Ất dụi dụi mắt:“Không biết, đầu tiên là gào thét toàn bảo đi tìm đại phu, rồi lại niệm niệm lẩm bẩm đá cửa đập giường, chẳng lẽ là trúng tà?”



Thủ vệ Bính quá sợ hãi:“Đừng a, nếu không nhanh mời Gia Cát tiên sinh lại đây nhìn xem!”



Vừa dứt lời, từ trong phòng liền bay ra một cái gối đầu:“Không cho phép nhắc tới Thần Côn kia!!!”



Thủ vệ Giáp Ất Bính đồng thời gật gật đầu, trăm miệng một lời nói:“Nga, nguyên lai là cùng quân sư cãi nhau!”



“Đã nói không cho ở trước mặt ta nhắc tới Thần Côn kia!” Trong phòng truyền ra tiếng rống giận của Đoạn Tinh, theo sau là một tiếng “Ầm”. Một lát sau, Đoạn Tinh chậm rãi từ trong phòng thong thả đi ra, tao nhã phủi phủi người đầy tro bụi, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Giường trong phòng ta sụp, cho người tới đổi cái mới.”



“Phốc…………” Núp trong chỗ tối Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt cười đến hỏng.



Lúc cơm chiều Gia Cát đã khỏe hơn phân nửa, liền đến nhà ăn cùng mọi người, lại không nhìn thấy thân ảnh Đoạn Tinh, không khỏi bưng chén quay đầu nhìn tới nhìn lui.



Thần Tử Việt cười:“Đừng tìm, Đoạn Đoạn buổi chiều động kinh gào to cho người tìm hơn mười đại phu lên núi, lúc này đang ở phòng thu chi trả tiền cho người ta, thật sự là phá sản a phá sản.”



Gia Cát mạc danh kỳ diệu đỏ mặt, trong lòng hình như có chút ngọt ngào.



. : .