Tù Yêu
Chương 146 : Người nói không thể ở cùng nhau rốt cuộc là ai
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Ngoài dự liệu của Tang Vãn Cách chính là,sau bữa ăn tối, Trình Cảnh Khu cư nhiên chủ động đưa ra ý muốn giúp đỡ dọn dẹp lại gian phòng. Nhưng cô làm sao nguyện ý, vì vậy liền viện cớ lấy lí do bát đũa còn chưa rửa xong mà qua cho loa, nhưng lại bị người kia nói một câu"Ngày mai có nữ giúp viện tới rửa rồi " chận họng cô lại, cô lại không có lá gan cùng Trình Cảnh Khu đối kháng, không thể làm gì khác hơn là tâm bất cam tình bất nguyện theo sau hắn đi lên lầu.
Nói là dọn dẹp lại, thật ra thì cũng chỉ là cầm quần áo sắp xếp lại một chút, thay ga một cái giường mà thôi.
Người giúp việc sớm đã đem chăn phơi ấm áp, đắp lên người sẽ rất thoải mái, hai người đầu tiên là thu dọn phòng của Trình Cảnh Khu, sau đó mới chuyển tới phòng của Tang Vãn Cách, vì bảo đảm Tang Vãn Cách vào buổi tối không đến nỗi nhàm chán hoặc là mất ngủ, Trình Cảnh Khu thậm chí còn từ thư phòng lấy ra vài cuốn sách đặt ở trên tủ đầu giường cho cô.
Bởi vì hai người phân công hợp tác, cho nên khi Trình Cảnh Khu thu dọn xong, Tang Vãn Cách vẫn chui đầu vào xếp quần áo. Động tác của cô cực kì chậm chạp, vừa nhìn là biết ngay cô muốn trì hoãn thời gian phải xoay người đối mặt với Trình Cảnh Khu. Mà Trình Cảnh Khu cũng không gấp không nóng nảy ngồi ở bên đầu giường lấy một cuốn sách hắn vừa để, trên mặt tuấn mỹ vô trù khẽ câu lên một nụ cười nhạt, giống như là một thợ săn cao minh, lẳng lặng chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới, mà không phải tự mình đi lên bắt.
Rốt cuộc, Tang Vãn Cách bình tĩnh không được. Tốc độ gấp quần áo càng ngày càng chậm, chậm đến ý định một mảnh rối loạn, loạn đến gấp quần áo cũng loạn theo.
Khí thế của Trình Cảnh Khu thật sự là quá mức cường đại, hắn chỉ ngồi ở sau lưng cô, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không ở trên người cô, mà cô cũng cảm thấy có chút khó thở, chứ đừng nói muốn cô lấy dũng khí xoay người nói chuyện cùng hắn. Tang Vãn Cách vốn cho là thu dọn xong Trình Cảnh Khu sẽ trở về phòng của hắn, nhưng bây giờ xem ra, rất rõ ràng chuyện phía trước cũng không đi theo hướng mà cô hi vọng rồi.
Trong lòng cô đánh trống reo hò bất an, Trình Cảnh Khu vẫn thủy chung như một nhà sư nhập định lẳng lặng ngồi ở trên giường, nhưng dù cô có chậm hơn nữa, y phục cuối cùng cũng đã gấp hết, cô dù không nguyện ý, cũng phải đối mặt.
"Thu dọn xong?" Thấy cô đứng lên, Trình Cảnh Khu khép lại quyển sách trên tay, khóe môi thật mỏng chậm rãi nâng lên một tia cười cơ hồ không nhìn ra dấu vết, nhìn hắn Tang Vãn Cách lúng túng, cho nên mới mở miệng trước.
"Tiểu Cáchđang sợ cái gì?" Hắn cúi đầu xuống, sống mũi thẳng tắp nhẹ nhàng ma sát lỗ mũi Tang Vãn Cách, ngoài miệng câu hỏi êm ái vô cùng, "Sợ anh sẽ đem tên kia đưa vào trong tù, hay sợ gì khác nữa?"
"Anh không được ra tay với anh ấy!" Tang Vãn Cách lập tức nóng nảy.
"Tại sao không?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, "Hắn muốn đem em từ bên cạnh anh cướp đi, chẳng lẽ anh không nên ra tay với hắn, ngược lại nên trơ mắt nhìn em hướng vào trong ngực hắn, bỏ lại một mình anh ở đây sao?"
"Tôi vốn cũng không phải ở bên cạnh anh!" Tang Vãn Cách rốt cuộc tức giận, Thủy Nhuận cặp mắt mở được thật to, "Trình Cảnh Khu, tôi đã nói qua rất rất nhiều lần, chúng ta đã không phải là Trình Cảnh Khu cùng Tang Vãn Cách trước kia nữa, tôi không thích anh, tôi sẽ không cùng anh ở cùng một chỗ, tôi đã có người trong lòng, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Đến tột cùng anh còn muốn dây dưa bao lâu nữa? Người nói chúng ta sẽ không vĩnh viễn đi chung với nhau không phải anh sao?! Như vậy hiện tại anh lại bày ra một bộ dạng như người bị hại, ngược lại làm như tôi thiếu anh không bằng vậy!"
Tròng mắt đen một thâm trầm hơn, đáy mắt Trình Cảnh Khu nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận: "Anh nói sẽ không vĩnh viễn đi chung với nhau lúc nào hả?! Anh chỉ nói là không có ai có thể vĩnh viễn thích một người mãi, cái này cũng không đại biểu chúng ta không thể vĩnh viễn ở chung một chỗ!"
Hắn là thật nổi giận, nhưng Tang Vãn Cách cũng thế. Cô cứ như vậy nằm ở phía dưới Trình Cảnh Khu, trong mắt to lại phun lửa giận: "Lời nói đều là anh nói..., anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, nhưng mà tôi không thừa nhận! Tôi bất kể trong lòng anh nghĩ như thế nào, tóm lại, ngăn trở tôi theo Gấu ở chung với nhau, chính là không được!"
Nghe vậy, Trình Cảnh Khu thật sự tức giận đến ánh mắt cũng thay đổi —— hắn lúc nào thì đã sanh ra tức giận đến mức như vậy chứ!