Tù Yêu
Chương 152 : Chỗ này của em thật nhạy cảm (H)
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Ghế sa lon tuy rất mềm mại, nhưng đột nhiên bị ném lên vẫn khiến Tang Vãn Cách giật mình. Cô theo bản năng ôm chặt cổ Hùng Thần Giai. Cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên, rất bất mãn hành vi thô lỗ của hắn. Đôi mắt long lanh mang theo chút bất đắc dĩ, lại có chút khinh bỉ nhìn bộ dáng của một bạn gấu nào đó đang gấp gáp. Cô ngồi xếp bằng hai chân ở trên ghế sa lon nhìn tay chân hắn hoảng loạn cởi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn lặng lẽ nổi lên một tầng mây hồng.
Ưmh...Cô cư nhiên cũng có chút mong đợi a...
Động tác của Hùng Thần Giai không thể nói là không nhanh được. Hắn gần như là chỉ trong hai ba lượt liền có thể đem đồng phục công nhân cùng t shirt mặc bên trong lột sạch, quần cũng bị hắn đạp xuống. Sau đó, đầu tiên là khuôn mặt tươi cười một cái rồi nhanh chóng sốt ruột nhào tới.
Tang Vãn Cách bị hắn ép tới vừa muốn cười vừa muốn khóc. Hai cánh tay nhỏ bé chống đỡ ở trên lồng ngực cứng rắn của Hùng Thần Giai. Da thịt trơn nhẵn căng đầy tản ra khí nóng nồng nặc, vừa dịu dàng lại bá đạo, làm cho cô không thể rời bỏ. "Gấu..." Cô sờ sờ cơ ngực rắn chắc đang gần trong gang tấc. Cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm kêu tên Hùng Thần Giai. Đầu ngón tay mảnh khảnh cũng vô tình di chuyển trên ngực hắn, thỉnh thoảng còn xẹt qua hai điểm màu đỏ sậm cứng rắn, làm Hùng Thần Giai kích tình khó nhịn mà rên rỉ. Cũng không biết là cô vô tình hay cố ý, cả người Tang Vãn Cách cũng ngả tới trước, rúc vào trong ngực Hùng Thần Giai. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ở trên ngực hắn cọ qua cọ lại. Cánh môi ướt át sáng bóng không cẩn thận đụng phải đầu v* của hắn khiến cho Hùng Thần Giai phải giật mình một cái. Ngay lập tức, hắn lật người đổi sang thế chủ động. Đôi môi mỏng toét ra một nụ cười, sau đó chợt chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi dùng sức mà hôn lên. Hắn hôn cô cho đến khi hai cánh môi thật mỏng đã trở nên sưng đỏ ướt át mới thôi.
"Anh rất nhớ em, nhớ đến muốn chết rồi!" Hắn cúi đầu rít lên. Bàn tay to lớn bắt đầu trượt xuống từ từ dọc theo tấm lưng Tang Vãn Cách. Khi chạy dọc theo phần da thịt mịn màng sau lưng cô, hắn thuận tay kéo khóa kéo của y phục cô xuống. Móc áo ngực cũng bị hắn tháo ra. Tơ lụa chiffon mềm mại tựa như nước chảy từ trên người Tang Vãn Cách rơi xuống, lộ ra nửa người trên tựa như bạch ngọc quý giá. Dưới ánh mặt trời, vẻ mỹ lệ của cô càng thêm giống như nữ thần Venus.
"Ừ..." Tang Vãn Cách nhu nhu ưm, vô cùng phối hợp đưa ra hai cánh tay trắng để hắn dễ dàng cởi quần áo của mình. Mười ngón tay mảnh khảnh khẽ mở ra, dưới ánh mặt trời càng thêm sáng bóng, cô làm cho cặp mắt của Hùng Thần Giai cũng bốc hỏa.
Không giống với lúc thô lỗ tự cởi quần áo của mình, Hùng Thần Giai cầm y phục cùng áo lót của cô trên tay rồi thật cẩn thận đặt ở trên lưng ghế sofa. Sau đó hắn lại bắt đầu điên cuồng liều mạng. Bàn tay hắn bao trùm lên tấm lưng tinh tế mềm mại của Tang Vãn Cách, đôi môi bắt đầu chạy loạn ở trên người cô nhưng lại không dám mút ra vết đỏ, vì vậy không cam lòng oán trách: "Tại sao anh không thể lưu lại dấu vết ở trên người phụ nữ của mình chứ?" Có trời biết, hắn vô cùng muốn làm thế. Nếu như không phải sợ bị con hồ ly Trình Cảnh Khu kia phát hiện thì hắn đã làm lâu rồi.
"Này, vậy anh cũng không thể, không thể ——" Tang Vãn Cách lắp bắp thật lâu cũng không nói ra được. Sao hắn có thể đụng vào chỗ đó chứ!
Hùng Thần Giai lộ ra gương mặt vô tội: "Không thể như thế nào?" Ngón trỏ thô ráp lại bắt đầu từ từ đi dọc theo khe hẹp mất hồn kia mà làm việc, xoa bóp một hạt trân châu nhỏ màu hồng, "Không thể đụng vào nơi này sao?" Tiếp tục đi xuống, lướt qua hoa huy*t nhỏ nhắn thần bí, đụng vào lỗ đít nhỏ thủy chung vô cùng thẹn thùng, "Còn nơi này thì sao?"
"A ——" Tang Vãn Cách theo bản năng thét chói tai ra tiếng. Ngay sau đó, ý thức được mình đang ở trong phòng làm việc của Trình Cảnh Khu, cô lập tức đưa tay che miệng của mình lại. Cặp mắt long lanh trừng mắt nhìn một bạn đầu gấu vô sỉ nào đó một cái."Hùng, Thần, Giai!" Hắn đúng là được voi đòi tiên a!
"Trong này của em rất nhạy cảm, đụng một cái liền ra rất nhiều nước, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian." Hắn cũng rất bất đắc dĩ, ai bảo thời gian của bọn họ không được nhiều lắm cơ chứ?
Tang Vãn Cách bị hắn nói liền nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời. Lúc trước là cô đồng ý yêu cầu của hắn. Thời gian thì lại có hạn, hắn kìm nén cũng đã lâu, không cho hắn lấy hắn nhất định sẽ nổi điên mất. "Vậy... Vậy anh cũng phải nói với em một tiếng trước chứ!" Nói xong lời này cô lập tức hối hận, quả nhiên, cặp mắt bạn gấu nào đó liền sáng lên, "Vậy giờ anh đã nói, có thể rồi chứ?"
Tác giả lời nói: thật ra thì ta đây không thích ngọc thụ Hậu Đình Hoa ~