Tù Yêu
Chương 156 : Xin quân vào úng (thượng)
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Trong nửa tháng tiếp theo, mọi hành động của Tang Vãn Cách đều bị hạn chế. Ngoại trừ việc đi theo Trình Cảnh Khu ra thì nơi nào cô cũng không được đi. Hùng Thần Giai gấp, cô cũng gấp. Hai người chịu đủ nỗi khổ tương tư lại căn bản không thể thấy được mặt của đối phương. Bọn họ thậm chí không biết vì sao mà bất kể cả hai muốn làm cái gì, Trình Cảnh Khu luôn có thể ngăn cản trước một bước. Giản Phồn thật vất vả mới có thể lại ngụy trang thành nhân viên vệ sinh lần nữa để xâm nhập vào Trình thị. Hơn nữa hắn còn thành công đem tờ giấy nhỏ kín đáo đưa cho Tang Vãn Cách, định ra thời gian hai người gặp nhau —— hai ngày sau Trình thị cùng một công ty lớn khác sẽ hợp tác trong một dự án, Trình Cảnh Khu sẽ có chừng ba giờ bận rộn. Tang Vãn Cách chỉ cần nghĩ ra biện pháp để ở một mình rồi ngồi đợi Hùng Thần Giai lẻn vào gặp cô là được.
Cho nên, tâm tình hôm nay của Tang Vãn Cách vô cùng kích động. Kích động khó có thể tự giữ, gương mặt vui vẻ rõ ràng như vậy căn bản chạy không khỏi ánh mắt của Trình Cảnh Khu. Thế nhưng cái gì hắn cũng không nói, đến lúc đi họp, thư ký sắp xếp văn kiện và xin chỉ thị của hắn xong liền đứng dậy đi đến phòng họp trước. Cả phòng làm việc cũng chỉ còn lại hai người là Tang Vãn Cách và Trình Cảnh Khu.
Tang Vãn Cách rõ ràng có chút khẩn trương —— cho dù cô cũng đã coi như là đang cực lực khắc chế mình. Cuốn sách trên ghế sa lon đã bị cô xem đi xem lại nhiều lần, nhưng rốt cuộc nội dung bên trong là cái gì, thật ra thì cô căn bản cũng không biết. Mười tám ngày, cô đã có mười tám ngày chưa được gặp qua Gấu rồi. Mười tám ngày này, trừ phòng ngủ và phòng vệ sinh, những lúc khác bất kể cô làm cái gì, Trình Cảnh Khu luôn một tấc cũng không rời khỏi cô. Cho dù hắn phải đi mở hội nghị, hắn cũng giữ Tang Vãn Cách ở bên cạnh. Càng làm cho người ta không thể tin được chính là, ở trong mười tám ngày này, hắn lại có thể không cho Tang Vãn Cách một chút cơ hội nào để cùng người bên ngoài trò chuyện! Trừ buổi tối thứ sáu mỗi tuần hắn nhất định sẽ đưa cô về Tang gia dùng cơm ra, Tang Vãn Cách dường như chưa từng thấy qua một người nào khác!
Nhưng cho dù đáy lòng đang nóng nảy, Tang Vãn Cách cũng không dám nói với ba mẹ. Cô không biết Trình Cảnh Khu đối với bí mật kia rốt cuộc đã biết được bao nhiêu. Nếu như là trước đây, cô còn dám nói cho ba biết, thế nhưng hiện tại, tình trạng sức khỏe của ba càng ngày càng suy giảm nên cô một chút cũng không dám nhắc đến.
Tròng mắt đen chợt khẽ chuyển động nhanh chóng, Trình Cảnh Khu đi tới trước. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc ghẹo cằm của Tang Vãn Cách, cẩn thận chu đáo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hỏi: "Hình như Tiểu Cách đang rất vui vẻ, là vì cái gì vậy?"
Tang Vãn Cách sợ hết hồn: "À?! Ách... Tôi, tôi chỉ là..... Chỉ là ——"
"Chỉ là cái gì?" Trình Cảnh Khu cười khẽ, gõ nhẹ vào trán cô một cái: "Hay là không muốn nhìn thấy anh, có thể có ba giờ tự do, trong lòng rất vui vẻ, có phải hay không?"
Nhún nhún vai, cô làm sao biết được. "Không làm thì tốt hơn, vì em vẫn cảm thấy có điểm quái lạ... Trình Cảnh Khu hôm nay tự nhiên không có nói muốn em theo hắn cùng đi họp, trước kia hắn vẫn hay nói như vậy mà. "Mặc dù cuối cùng luôn bị em cự tuyệt, nhưng hắn luôn nói như vậy không biết mệt mỏi.
"Vậy sao?" Mày rậm khẽ nhíu, vẻ mặt Hùng Thần Giai chợt biến đổi, "Công chúa, chúng ta đi mau!"
"Ơ?!" Tang Vãn Cách sửng sốt, chưa kịp phản ứng gì thì Hùng Thần Giai đã một tay bế cô lên, bắt đầu hướng về phía cửa sổ sát đất xông ra. Giản Phồn cũng đột nhiên xuất hiện, lúc cách chừng mười thước bọn họ dùng sức phất tay, giống như là đang kêu cái gì. Nhưng vì cách nhau quá xa, kính cửa sổ lại là kính chống đạn, âm thanh truyền tới nơi này đã nhỏ đến mức không nghe được rồi. Thế nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt là được rồi!
Cảm giác lo lắng từ đáy lòng cô càng ngày càng nghiêm trọng. Tang Vãn Cách cắn môi, không hề cùng bạn gấu nào đó thảo luận vấn đề sẽ phải lập tức đi đâu mà chỉ có cảm giác trái tim trong lòng ngực mình nhảy càng lúc càng nhanh. Đập nhanh đến mức như muốn văng cả ra ngoài, đau đến nước mắt cô cũng đều muốn chảy ra.
Đang lúc mở cửa sổ sát đất ra, đột nhiên có người chạy đến trước mặt bọn họ chặt chẽ chặn lại đường đi ra ngoài. Mà cửa phòng làm việc vào lúc này cũng bị đá văng ra. Một đám cảnh sát cầm súng xông vọt vào. cuối cùng, người bước ra chính là Trình Cảnh Khu tuấn tú xuất trần, khóe miệng vẫn còn đang khẽ nhếch lên một nụ cười.
Trái tim Tang Vãn Cách bỗng chốc như ngã vào đáy cốc.