Tù Yêu

Chương 159 : Lựa chọn giữa ba và người yêu

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


Cũng chỉ mới có mấy ngày không gặp ba mà thôi, nhưng giờ Tang Vãn Cách lại phát hiện hai bên thái dương của ông đã hằn thêm vài nếp nhăn. Người ba mà luôn dễ dàng ôm cô xoay quanh, người ba mà luôn làm ra vẻ mặt kiêu ngạo dắt bàn tay nhỏ bé của cô đưa cô đi học. Và ông còn là người ba mà bất cứ lúc nào cũng nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng thì mềm như đậu hũ của cô giờ đây... Ông đã già thật rồi.



Tang Vãn Cách ngồi ở phòng khách, nhìn hình ảnh ba cùng Trình Cảnh Khu vừa đánh cờ vừa trò chuyện với nhau thật vui vẻ, còn cô chỉ yên lặng không nói gì.



Trình Cảnh Khu là người thanh niên mà ba Tang thưởng thức nhất, vì thế ông cũng vẫn luôn cho rằng chỉ có Trình Cảnh Khu mới có thể mang đến hạnh phúc cho con gái mình. Vì thế cho nên từ rất rất lâu trước kia ông đã bắt đầu đem Trình Cảnh Khu coi là ứng cử viên chuẩn cho vị trí con rể của mình. Ông luôn xem hắn như người trong nhà không hề xa cách hay ngại ngùng gì. Mà ba Tang cũng là một trong số ít những trưởng bối mà Trình Cảnh Khu kính trọng nhất. Trong lòng hắn, địa vị của ba Tang so với ba mình thậm chí còn cao hơn một chút.



Liếc mắt nhìn con gái buồn bực không vui, ba Tang đặt con cờ xuống, nhỏ giọng nói: "Cách Cách làm sao vậy, nhóc con, có phải con khi dễ con bé hay không?" Ưmh, khả năng này cũng không lớn, thằng nhóc này chỉ sợ là chưa đem con gái ông nâng ở trên tay đã sợ mất, ngậm trong miệng còn sợ tan nữa mà. Chỉ có chuyện con gái ông khi dễ hắn mới đúng chứ.



Trình Cảnh Khu cười khổ, cũng đặt một con cờ xuống theo, học theo bộ dáng ba Tang nhỏ giọng nói: "Ba, ngài đây là chuẩn bị khen con hay đang chuẩn bị mắng con đây?" Còn chưa kết hôn liền ăn hiếp con gái bảo bối của ông, nếu cái này mà là thật, ông sẽ đem con gái giao cho hắn sao.



"Cách Cách mặc dù tính tình tốt, nhưng sinh ra ở trong gia đình như vậy, khó tránh có chút tính tiểu thư một chút, còn phải nhờ con bỏ qua nhiều cho nó mới đúng." Ba Tang lắc đầu một cái, nhặt lên một con cờ rồi trầm ngâm một chút, "Những năm gần đây, tình hình của hai đứa như thế nào ta và lão Trình đều nhìn thấy hết. Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cách Cách một mực xa lánh con cũng là sự thật, đúng không?"



"Cái gì cũng chạy không khỏi hai mắt của ba mà." Trình Cảnh Khu thoải mái thừa nhận, tròng mắtthâm thúy như sao lẳng lặng ngưng mắt nhìn bàn cờ, suy đoán bước kế tiếp đến tột cùng nên đi như thế nào."Nếu như không phải là do con nắm chặt cô ấy, nói không chừng tiểu Cách đã sớm bỏ con mà đi thật xa rồi. Nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra, con đều muốn giữ lại cô ấy. Thủ đoạn của con có lẽ sẽ hơi khích một chút, nhưng mà con vĩnh viễn cũng sẽ không làm thương tổn đến cô ấy. Ba quả là có con mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh (mắt Tôn Ngộ Không, ánh mắt sáng suốt tinh tường) làm cho con bội phục, cái gì cũng chạy không khỏi ánh mắt của ba."



Ba Tang liếc xéo hắn một cái: "Thằng nhóc con bớt rót thuốc mê vào tai ta đi. Ta còn không hiểu biết con sao? Con có thể đem hai bà mẹ lừa gạt che mắt, nhưng cũng không có nghĩa ta và lão Trình cũng bị con che mắt, chẳng hay chẳng biết gì! Cái tên nhóc này, ngươi luôn tỏ vẻ là người dễ nói chuyện lại dịu dàng hòa hảo nhưng đó chỉ là lừa gạt. Người nào cũng đừng nghĩ đến lấy được bất cứ lợi lộc gì từ trên thân mình ngươi! Sợ rằng Cách Cách chính là đã nhìn thấu diện mạo thật của ngươi nên mới tìm cách xa lánh ngươi thôi?" Lông mày đen dày chau lại, ba Tang trước khi hỏi đã tính trước hết rồi. Chuyện bọn tiểu bối này cứ giày vò tình cảm của nhau mặc dù ông mặc kệ, nhưng không có nghĩa là cái gì ông cũng không biết.



Trình Cảnh Khu sửng sốt, ngay sau đó hắn lại thấy buồn cười: "Ba... thật sự là ba không có cài ai nằm vùng ở bên người chúng con sao?"



"Chuyện hạ lưu như vậy ta làm sao mà làm được!" Ông cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục, ba Tang lập tức phủi sạch, "Phải làm cũng là lão Trình, cái lão tiểu tử đó làm, hắn là hèn hạ nhất rồi!"
Thân thể mảnh khảnh từ từ dựa vào vách tường rồi trượt xuống trên đất. Cô lấy đôi tay che mặt mình lại, rồi âm thầm khóc trong câm lặng. Nước mắt giống như một chuỗi ngọc bị đứt từ khóe mắt cô tràn ra. Một viên rồi lại một viên, nhanh chóng tạo thành một vũng nước nhỏ trên nền sàn gỗ thô cứng.



Qua một lúc lâu sau, Tang Vãn Cách mới miễn cưỡng đứng lên, tuyệt vọng nhìn cửa phòng ngủ một cái, xoay người rời đi, về lại gian phòng của mình.



Cô ngồi ở trên giường, hai mắt mờ mịt nhìn về phía trước, vẻ mặt mê ly. Trong đầu cô là một màn đấu tranh, bốn phía đều là sương mù trắng xóa, cô đi ra không được, người khác cũng không vào được. Người ba yêu thương cô gần ba mươi năm, qua nhiều năm như vậy nhưng ông vẫn một mực cưng chiều cô, thương cô, coi cô như hòn ngọc quý trên tay, chưa bao giờ cho phép người ta nói nặng với cô một câu nào. Người ba như vậy... Nếu như ông không còn yêu thương cô nữa...



Không, cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tuyệt đối không cho phép!



Nhưng lại có một thanh âm khác từ đáy lòng lên tiếng hỏi cô: "Còn Gấu thì sao? Gấu phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cô không thương anh ta sao?"



Cô dĩ nhiên yêu! Cô yêu hắn —— thậm chí còn yêu hơn cả bản thân mình!



Vậy anh ấy cùng ba, nếu như nhất định phải lựa chọn một người và mất đi một người, cô sẽ phải làm thế nào đây?



Làm thế nào...



Đúng vậy, cô phải làm sao?