Tù Yêu
Chương 190 : Hạnh phúc (Hoàn)
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
"Còn tên khai sinh nữa? Tên khai sinh nhất định phải do tôi đặt!" Ba Tang nói như vậy.
"Tôi đặt!"Ba Hùng cũng lập tức phản bác.
Sau quyết định của ba người phụ nữ, ba người đàn ông đã hoàn toàn mất đi quyền đặt tên ở nhà cho hai đứa nhỏ. Còn đối với với tên khai sinh, ba Tang cùng ba Hùng hai vị lão nhân gia bọn họ có thể nói là sống chết tranh đấu đến cùng. Nhưng ngại vì các Bảo Bảo đều còn đang ở đây chơi đùa, nên bọn họ mới không dám rống quá lớn tiếng. Vì vậy sau khi hai người liếc nhau một cái, cả hai cũng liền hết sức ăn ý đi ra khỏi phòng bệnh, bắt đầu lần cãi vã thứ n. Hai vị đều không để ý mình đang đứng ở trên hành lang bệnh viện một chút nào, lại càng không quan tâm mình có quấy rầy người khác nghỉ ngơi hay không —— dù sao cũng không có ai dám tới ngăn cản họ.
Trong phòng bệnh, mẹ Tang cùng mẹ Hùng mỗi người ôm một nhóc trêu chọc. Tang Vãn Cách lười biếng nằm ở trên giường, chu môi hỏi: "Còn bao lâu nữa mới có thể xuất viện?"
"Đợi đến lúc em ở cữ xong." Hùng Thần Giai trả lời ngay.
"Anh...Nói cái gì?" Tang Vãn Cách cho là lỗ tai mình có vấn đề, "Lúc trước anh nói phụ nữ có thai, sau khi sinh đứa bé xong là lập tức có thể về nhà được rồi mà!" Tại sao hắn còn muốn cô ở bệnh viện ngây ngốc suốt cả một tháng chứ?
"Đây là vì anh nói cho em đỡ lo lắng thôi mà công chúa." Hùng Thần Giai cọ đến gần cô rồi ngồi xuống. Bàn tay gấu ôm trọn gương mặt có vẻ tròn hơn trước đây của Tang Vãn Cách. "Anh còn muốn đem em nuôi cho mập hơn một chút. Hơn nữa, ở trong bệnh viện ở cữ là vô cùng khoa học."
Tang Vãn Cách giống như là gặp quỷ nhìn Hùng Thần Giai, không thể tin được cũng có ngày từ trong miệng đầu gấu này nhảy ra hai chữ "khoa học". Cô vừa định mở miệng nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ. Vì cho là y tá, Tang Vãn Cách thuận miệng nói tiếng mời vào, nhưng người vừa tiến vào không những cao lớn mà còn vô cùng nằm ngoài dự liệu của mọi người.
"Cái....ái...ii! Mày đến đây làm cái gì?!" Hùng Thần Giai đầu tiên là giơ chân, hắn kích động từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào lỗ mũi người vừa tới tức miệng mắng to. "Lại muốn mang cảnh sát tới bắt tao sao? Cái tên tiểu nhân hèn hạ vô sỉ hạ lưu xấu xa này!" Mẹ, ở trước mặt con nít hắn không thể mắng thô tục được.
Trình Cảnh Khu căn bản cũng không nhìn hắn một cái nào, mà chỉ đi thẳng về phía Tang Vãn Cách. Hùng Thần Giai lập tức nhảy ra ngăn ở trước mặt hắn, tròng mắt đen nheo lại: "Mày muốn mày làm cái gì?!"
"Dĩ nhiên, anh là bạn của em, vĩnh viễn vẫn như vậy." Tang Vãn Cách nói như vậy.
Trình Cảnh Khu đột nhiên khẽ cười ra tiếng, tiểu Bài Thi trong ngực hắn tựa hồ cũng được lây theo tiếng cười của hắn. Cái miệng nhỏ nhắn chép một cái, cũng ngây ngốc nở nụ cười theo. Ngón tay thon dài chọc chọc gương mặt non mềm: "Bé ngốc, chú cười, con cũng cười theo làm gì vậy, hả?"
Bài Thi tất nhiên là không trả lời hắn, cái miệng nhỏ nhắn càng mở lớn hơn, cười đến càng vui vẻ hơn nữa.
Trên thế giới luôn có vài người đáng buồn như vậy. Có phải chính do họ muốn như vậy hay không không ai biết. Nhưng mà cả đời họ đều chỉ có thể sống trong hối hận cùng cô độc.
Trình Cảnh Khu nhẹ nhàng đặt đứa bé vào trong lòng Tang Vãn Cách, sau đó ở trên trán cô in một nụ hôn, cười.
Tang Vãn Cách nhìn hắn từ từ đi ra ngoài. Đôi mắt cô chớp chớp, che giấu hơi nước ấm nóng từ hốc mắt đang dâng lên.
Cô đã có được hạnh phúc của mình, nhưng còn Trình Cảnh Khu thì cả đời này đều cô độc lẻ loi một mình.
Tròng mắtnhìn về phía Hùng Thần Giai ở kế bên đang cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng mắng. Đôi mắt long lanh nước mắt của Tang Vãn Cách như ánh lên một nụ cười. Tiểu Bài Thi trong ngực cô cười càng lớn hơn, ngay cả bánh bao nhỏ đang ở trong ngực mẹ Hùng cũng hoạt bát quơ loạn cánh tay nhỏ.
Đúng vậy, như vậy là đủ rồi. Luôn có sinh mạng mới được ra đời, cũng như luôn có người không được như ý. Cô có Gấu, có cha mẹ, còn có bánh Bao cùng bài thi nhỏ, còn có cái gì đáng để tiếc nuối đây?