Tuấn Hồ

Chương 1 :

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Nhìn đến con đường màu xanh quanh co uốn khúc đã gần đến hai giờ cho

nên ánh mặt trời nóng bức,cô không ngừng nhìn chung quanh, chỉ vì muốn

tìm địa chỉ viết trên tờ giấy kia, nhưng mà cô dường như đi khắp đường

núi hẻm nhỏ chung quanh nhưng vẫn không tìm thấy nơi cô muốn tìm .



Nói thật ở Đài Bắc nhiều năm như vậy, vùng núi Dương Minh này cô ít

nhất cũng đã tới mấy mươi lần, bất luận là mùa ngắm hoa hoặc là mùa đông đến ngâm nước nóng, hoặc là đi đến hồ trúc…… Một năm bốn mùa cô dường

như đều đến núi Dương Minh vài lần, mà căn cứ vào kinh nghiệm của cô,cô

tuyệt đối có thể xác định mẹ chồng tương lai đưa cho cô căn bản không

phải là địa chỉ.



Dương minh sơn, đường đi và hồ nước toàn là trúc, sau rừng trúc là

ngõ hẻm, hướng đông, năm mươi bước có hàng rào làm bằng cây tử đằng màu

sắc rực rỡ…..



Nhìn xem,đây không phải là một địa chỉ bình thường a? Mà căn bản là một bài thơ mới đúng!



Không có số nhà, không có chỉ rõ hẻm nào đường nào, hỏi rất nhiều

người dân địa phương, cũng không nửa người biết cái gì là 「 Ngỏ hẻm sau

rừng trúc 」, càng kỳ quái hơn chính là mấy câu ở mặt sau──



Hướng đông? Muốn cô từ nơi này đi hướng đông sao? Đi năm mươi bước? Phải từ nơi này đi năm mươi bước?



Làm sao lại có 「 Hàng rào cây tử đằng 」? Còn nói cái gì 「màu sắc rực rỡ, ở chỗ sâu trong rừng xanh 」?



Cô tin tưởng, người có kinh nghiệm phong phú như cô đọc lá thư này

cũng tuyệt đối tìm không giải được câu đố địa điểm trên, có lẽ là mẹ

chồng tương lai ở tầng lớp 「xã hội thượng lưu」 đã đưa lầm a? Hoặc là

trong lúc lộn xộn ghi sai địa chỉ, mới có thể để cho cô ở nơi này mò

mẩm, làm sao cũng tìm không thấy nơi ở của thầy giáo thiên tài về hoa「


Linh quang chợt lóe lên,cô chuyển hướng đi đường mòn phía đông, vừa bước đi miệng vừa lẩm bẩm:「 Một,hai,ba,bốn……」



Đi được năm mươi bước, vừa nhấc đầu quả nhiên chính là một loạt hang

rào cây tử đằng,hoa nhỏ màu xanh tím nở đầy tất cả hàng rào, giống như

dùng hoa thêu dệt thành một hang rào, cực kỳ xinh đẹp!



Bên trong hàng rào đủ loại hoa cỏ, chợt nhìn giống như tự nhiên sinh

trưởng, nhưng cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát giác đám hoa chằng chịt này là do trải qua tỉ mỉ an bài thiết kế, mỗi một chậu hoa đều trồng đúng một nơi trong vườn hoa, rực rỡ mà không chói mắt,đầy dẫy mà không bừa bộn.



Mà ngay tại nơi này giống như bức họa thế ngoại đào nguyên xanh

biếc,một kiến trúc bằng gỗ xinh đẹp đứng sừng sững trong đó, chung quanh cây tử đằng thấp thoáng tản ra phong cách tao nhã.



「Hàng rào cây tử đằng, sắc màu rực rỡ, rừng cây xanh ở chỗ sâu!」 Cô nhớ kỹ địa chỉ,cảm thấy vô cùng lạ lùng.



Lúc trước còn cho rằng đây không giống địa chỉ người ở, hiện tại xem

ra lại cảm thấy hình dung khá chuẩn xác, chẳng qua nếu không may mắn

phát hiện rừng trúc, muốn tìm đến chỗ này thật đúng là không dễ dàng đâu nha!



Hướng về phía đường quanh co bước vào cửa trúc hẹp, thật cẩn thận đi

vào vườn hoa, dọc theo đường đá đi tới trước phòng, ngẩng đầu nhìn lên

chỉ thấy dưới mái hiên một số cây nhẹ nhàng tung bay che phủ tấm biển có hai chữ「 Xuân Lưu 」.



「 Xuân Lưu Hoa! Khó trách địa chỉ lại đặc biệt như vậy,tiệm cửa hàng bán hoa này giống như một bài thơ!」 Cô vui mừng lẩm bẩm.



Không nhịn được lại liếc mắt một cái đánh giá cảnh sắc xinh đẹp bốn phía,cô mới tiến lên gõ cửa.



「 Có người ở đây không?」 Cô lớn tiếng kêu.