Tuấn Hồ

Chương 24 :

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Không –!」 Hướng Uyển Thanh lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch lớn

tiếng kêu sợ hãi, một loại lo âu và sợ hãi không hiểu ở trong dạ dày cô

quay cuồng, cô bỗng nhiên kinh hoàng như làm sai việc gì.



Không nên như vậy! Làm sao có thể biến thành kết quả này?



Cô vốn muốn ngăn cản chuyện này xảy ra mới một mình hạ phàm chuyển sang kiếp khác!



Sợ Bạch hồ động tình với những cô gái phàm trần, sợ bởi vì vậy bị

phong tỏa hồn phách nguyên thần tẫn tán,cô mới không để ý cửa ải khó

khăn gạt tiên nhân một mình đi đến phàm trần, khó khăn tìm nó chỉ vì

muốn cảnh cáo nó, khuyên nó nên biết đường quay lại……



Nhưng mà…… Vì sao Phong hồn châm lại lựa vào thời điểm này xuất hiện? Vì sao cố tình chọn lúc thân phận cô bị bại lộ, bạch hồ liền bị công

kích? Vì sao?



Cô hoảng sợ không hiểu như thế nào, lúc này chồn bạc giống như thống

khổ vạn phần, không ngừng run rẩy, miệng cũng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn.



「 Bạch hồ!」 Cô lo lắng hô to, vọt tới bên người hắn,đưa tay muốn chạm vào nó.



Bạch hồ tức giận ném móng vuốt ra, trảo phá cánh tay của cô,cô ăn đau đến thét lớn một tiếng, thối lui ba bước.



「 Đừng nhúc nhích! Không nên cử động, càng động châm sẽ đâm vào càng sâu……」 Cô vội vàng hô to.



Bạch hồ căn bản không nghe lời của cô, đau đớn cộng thêm tức giận vẫn ra sức vật lộn.



Cô lo lắng không thôi, không để ý nguy hiểm, một tay ôm chặt nó một

bên trấn an,「 Ngoan, ngoan, đừng nhúc nhích, tỉnh táo lại, cầu ngươi

tỉnh táo lại……」



Lời trấn an của cô có tác dụng, chồn bạc rốt cục an tĩnh lại, thở hổn hển nằm ngã ở trong lòng cô, mở to một đôi mắt hẹp dài trong trẻo thẳng nhìn vào cô.



「 Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng không nên xuất hiện ở nhân gian……」Giọng nó khàn khàn.



「 Ta đến là vì muốn khuyên ngươi quay đầu……」 Cô khó nén kích động,

bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới nàng có thể nói chuyện với Bạch hồ mà

mình yêu mến nhất.



Là nó làm cho nàng thà rằng xúc phạm thiên quy một mình hạ phàm, là

nó làm nàng cam tâm chìm nổi chịu khổ cuồn cuộn hồng trần, chỉ vì nàng

yêu tha thiết linh thú tuấn mỹ này,nó có thể hiểu được khổ tâm của nàng

sao?
「 Thật tốt, có thể nhìn thấy nàng như vậy, một châm này không là gì

nha……」 Hắn vươn tay muốn khẽ vuốt mặt của nàng, nhưng tình ý mới động

châm trên lưng châm liền giống hỏa thiêu đốt xương cốt của hắn.



「 A –」 Hắn hô to, đau đến ngất đi.



「 La Ẩn! La Ẩn……」 Nàng hít một ngụm khí lớn, gấp đến độ không biết làm như thế nào cho phải.



Đúng lúc này phía sau nàng đột nhiên vang lên thanh âm Bác Phúc–



「 Hắn đã đau đếnhôn mê, gọi hắn cũng vô dụng.」



Nàng kinh hãi xoay người căn bản không biết hắn đến đây lúc nào, sắc mặt không khỏi khẽ biến.



「 Bác Phúc, bác……」 Cô lo lắng sợ hắn thấy tất cả chuyện vừa rồi.



「 Cái gì cũng đừng nói nữa, trước mang La Ẩn về phòng nhỏ, sau đó mới tìm biện pháp cứu hắn!」Bác Phúc nói với hàm ý sâu xa sau đó khiêng La

Ẩn lên.



Cô giật mình, khẩu khí Bác Phúc rõ ràng nói cho cô biết hắn cái gì cũng biết hết.



Bác Phúc không nói thêm nữa, dọc theo đường mòn đi trở về vườn hoa,

mắt cô bình tĩnh liền thấy thân hình Bác Phúc giống như một lão khỉ……



Thì ra Bác Phúc giống với La Ẩn, đều là không phải là người……



Không phải là người tại sao lại muốn biến thành người.



Tại sao chúng nó lại khăng khăng như vậy nha? Vì sao?



Cô thở dài rồi đuổi theo, nhưng đi được vài bước, nhịn không được lại quay đầu.



Cây rừng lay động, ở trong cơn mưa dầm có vẻ biến hoá kỳ lạ, chuyện vừa rồi giống như một giấc mộng lại không phải là mộng.



Đúng, không phải mộng, tất cả đều là thật sự……



Thực làm cho người ta không thể nào trốn tránh, chỉ có thể nghĩ biện pháp để đối mặt.



Tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ? Bố cục của Tiên nhân, đến tột cùng phải giải như thế nào?



Hướng Uyển Thanh tự hỏi, trong lòng lại một mảnh mờ mịt.