Tuấn Hồ

Chương 29 :

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Anh còn nghĩ em không giống những cô gái hư kia, nghĩ em thực ngoan,

thực nghe lời, không nghĩ tới em cũng giống như các cô gái ấy,quen với

anh không bao lâu đã muốn trốn, thậm chí còn yêu người đàn ông khác,

thật sự là không thể tha thứ!」 Hắn đem tay chân cô áp đảo trên nệm, khởi động người trên cúi đầu nhìn chằm chằm cô quở trách.



Cô sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ

giấy, bởi vì cô phát hiện dáng vẻ lúc này của Lưu Chí Tuyên quả thực

giống như một dã thú, mặt hắn không hề trong sáng ngược lại che kín bóng ma quái dị, hai mắt tàn bạo, hơi thở ồ ồ hỗn loạn, hàm răng giống như

đang thèm thuồng mùi máu tanh……



「 Vốn muốn để đến sau khi kết hôn mới từ từ thưởng thức em, bất quá

hiện tại em đã chọc giận anh,anh tốt nhất nên để em hiểu được ai mới là

chủ nhân của em.」 Hắn dứt lời liền để sát mặt vào cô, vươn đầu lưỡi liếm mặt của cô.



Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt, ngực một trận buồn nôn.



「 A! Thật sự là mỹ vị a! Da phái nữ chính là non mềm như vậy, hại anh luôn khó có thể kháng cự……」 hắn kiệt kiệt cười quái dị, đầu lưỡi dọc

theo của nàng gáy tử hướng ngực hoạt hạ.



「 Lưu Chí Tuyên, không cần như vậy!」 nàng tức giận vặn vẹo thét chói tai.



「 tốt lắm, ngươi giãy dụa a, ngươi càng giãy dụa ta liền càng hưng

phấn……」 Hắn nở nụ cười xấu xa, tiếp theo đưa tay xé rách áo, cúi xuống

hôn lên gáy và ngực của côtay thậm chí còn dùng lực kéo quần dài của cô.



「 Không! Không nha –」 Cô kinh sợ reolên, làm sao cũng không đoán được chính mình lựa chọn lại là cầm thú khoác lớp da người!



「 Kêu đi! Anh rất thích nghe tiếng phụ nữ kêu……」 Cảm xúc của hắn dâng cao , tay càng lúc càng dung lực, mười ngón trực tiếp nhào nặn vú của

cô, giống như muốn véo cả người cô.



「 A! Buông tay…… La Ẩn, cứu em! Cứu em –」 Cô vừa đau lại sợ trong lúc bối rối bất an bật thốt lên tên của La Ẩn.



Nghe thấy tiếng cô la lên, động tác Lưu Chí Tuyên bỗng nhiên tạm dừng, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi.



「 Em gọi tên hắn! Vào lúc này em lại tên người khác! Đồ đê tiện!」 Hắn lớn tiếng tức giận mắng, tiếp theo tát một cái lên mặt cô.




Cô suy sụp vô lực giống như thể xác mất hồn, rốt cuộc không khí lực chống cự.



「 Hai ngày này không được đi đâu, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai anh sẽ mời La Ẩn đến bàn chuyện.nếu em không muốn hắn bị

thương thì tốt nhất nên nói năng cẩn thận.」 Lưu Chí Tuyên nói xong cười

một tiếng, xoay người đi ra ngoài.



Hướng Uyển Thanh một mình ngồi ở dưới đất, bởi vì kinh sợ quá độ mà

tuyến lệ mất tác dụng rốt cục lại khôi phục vận hành, thoáng chốc nước

mắt như nước suối tràn mi mà ra.



「 Hu hu……」 Cô che lại miệng, thể xác và tinh thần bị thương khóc nức nở.



Có gì đáng sợ hơn gặp một người “mặt người dạ thú”? Người kia thậm chí là vị hôn phu của cô!



Là mắt cô bị mù? Hay là rất ngu xuẩn? Cho nên mới không nhìn ra Lưu Chí Tuyên là người biến thái?



Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của hắn, nỗi khiếp sợ của cô vẫn còn tồn tại.



Hắn căn bản không phải người, không phải người……



Đúng vậy! So với La Ẩn Lưu Chí Tuyên càng giống thú vật, một dã thú khoác da người……



Kinh hoảng bất lực nước mắt không ngừng chảy xuống, cô tại một khắc

kia giật mình lĩnh ngộ, thì ra người và súc sinh khác nhau không phải là hình thể bề ngoài, mà là tim!



Cũng đang bởi vì như thế cô mới yêu La Ẩn, bởi vì ở trong mắt cô, La Ẩn từ rất sớm trước kia đã có một trái tim người……



Chẳng qua là La Ẩn có thể hiểu được đạo lý này sao? Liều mạng chỉ để thành người 「 Nó」, có thể hiểu được điểm này sao?



「 La Ẩn, La Ẩn,em nên làm cái gì bây giờ, anh lại nên làm cái gì bây

giờ……」 Mỗi lần nghĩ đến La Ẩn cô khóc càng thương tâm gục trên mặt

đất,cô bây giờ chỉ có thể không ngừng gọi tên của hắn, một lần lại một

lần……