Tuấn Hồ
Chương 44 :
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Ai? Ai tới?」 Cô kinh ngạc hỏi.
「 Lưu Chí Tuyên.」 Hắn cắn răng nói, trong lòng thầm kêu không ổn, tên kia lại muốn theo đến tận cùng, lại còn tìm tới cửa, hơn nữa còn dẫn
theo một nhóm người đang cưỡi ngựa.
「 Cái gì?」 Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn bộ trắng xanh. Lưu Chí Tuyên cái tên cố chấp biến thái vì sao không chịu buông tha cô?
「 Chết tiệt…… Vì sao…… hết lần này đến lần khác lại chọn đúng thời cơ quan trọng……」 Nội tâm hắn tràn ngập sầu lo, giờ phút này hắn căn bản
không thể bảo vệ Hướng Uyển Thanh.
「 Chúng ta trước nêntrốn đi, đừng đối mặt với hắn……」 Cô lau đi nước
mắt trên mặt, tính nâng hắn dậy nhưng tay cô mới đụng tới hắn, hắn dường như bị hỏa chích đến kiệt lực hô to.
「 A –」 Ngay sau đó, thân thể hắn bắt đầu biến hình, không đến vài
giây một người đàn ông tuấn mỹ lập tức biến thành một con Bạch hồ.
Cô kinh hoàng thất thố theo dõi hắn, cả người ngây ngẩn.
Là cô làm sai sao? Là do cô yêu hắn………… nên mới hại hắn sao?
「 La Ẩn……」 Cô đau đớn gào khóc.
Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên trên vai còn băng vải không chút khách khí tiến vào, thấy Hướng Uyển Thanh ở một bên Bạch Hồ khóc.
「 A! Mọi người mau đến xem, thì ra là thật sự, La Ẩn lại là con hồ
ly! Thật sự là rất buồn cười……」 Hắn giống như là thấy một động vật hiếm
lại, quay đầu nhìn mấy tên vạm vỡ cười nói.
Những tên đó cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Hồ còn đang run rẩy trên mặt đất.
「 Các ngươi làm sao có thể tùy ý tiến vào? Cút đi!」 Hướng Uyển Thanh
vừa thấy đến hắn xông thẳng vào, vừa sợ vừa giận vội vàng vọt tới trước người La Ẩn, giơ tay che chở hắn, lớn tiếng khiển trách.
「 Chậc chậc chậc, đây là lựa chọn của em sao? Thật đáng buồn nha
Hướng Uyển Thanh, em thà rằng ở chung với súc sinh chứ không nguyện gả
cho anh sao?」 Lưu Chí Tuyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn cô.
「 Em muốn chết!」 Hắn nói xong giơ con dao lên cao, đang muốn cắt lên
mặt của cô, đúng lúc này Bạch Hồ nhảy vào, móng vuốt đâm vào phía sau
lưng hắn, thẳng nhập vào thân thể hắn.
「 A……」 Cả người hắn chấn động, chậm rãi xoay người trừng lớn hai mắt, dường như không tin mình chết ở trong tay Bạch hồ.
La Ẩn rút móng vuốt ra, đột nhiên chi trước nhảy lên.
「 A……」 Lưu Chí Tuyên đau đến nằm trên đấy khóc thét.
「 Cái gì là người? Cái gì là súc sinh? Hiện tại ta rốt cục đã
hiểu……」Đầy người La Ẩn đều là vết thương, cũng không giảm run sợ, hắn
cao ngạo đứng thẳng nhìn hắn, trên mặt hồ lại có vẻ mặt sâu sa.
Vừa rồi lời nói của Hướng Uyển Thanh vẫn quanh quẩn ở trong lòng hắn, ở bên ngoài cùng năm người kia chiến đấu hăng hái hết sức, suy nghĩ của hắn bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Người và thú khác biệt ở nơi nào? Hắn đã biết được đáp án.
「 Ngươi……」 Lưu Chí Tuyên hấp hối ngửa đầu nhìn hắn, nghĩ đến chính
mình hoa mắt, bởi vì giờ phút này hắn lại thấy trong cơ thể Bạch Hồ lại
có bóng dáng La Ẩn.
「 Vẻ bên ngoài chỉ là giả dối, chỉ có trong tâm mới là quan trọng
nhất, cảm ơi ngươi làm cho tôi hiểu được điểm này, bởi vì ngươi tôi mới
phát hiện, tôi vẫn ước mơ trở thành người lại không phát hiện,tôi thật
ra đã sớm là một con 『 người 』……」 La Ẩn nhéo Lưu Chí Tuyên, khinh miệt
cười lạnh, sau đó vung tay lên, đẩy hắn ngã hướng vách tường, bản thân
hắn bị trọng thương lại bị va chạm mạnh như thế cho nên lập tức hộc máu
ngất đi.
La Ẩn vừa mới dứt lời đột nhiên trên người bật ra ra rất nhiều hào
quang, một cây ngân châm phút chốc từ trong ngực hắn thoát ra, hướng
giữa không trung hóa thành hư ảo, mà thể xác chồn bạc toàn bộ vỡ ra lộ
ra hình dáng chân chính của La Ẩn.