Túc Mệnh

Chương 5 :

Ngày đăng: 00:42 22/04/20


Gió lay cành nguyệt quế, nhẹ nhàng cùng hương hoa quyện vào với nhau tạo thành dòng không khí thơm mát khẽ lưu động.



Trăng trải mình lên từng gợn sóng nhỏ, điểm xuyết vô vàn hạt lóng lánh trên mặt hồ đêm. Những cánh hoa trắng ngập mình trong ánh nguyệt, lúc thì triền giao lấy nhau, lúc lại tách xa nhau để rồi trôi thẩn thờ vô định.



Hoa, thủy, nguyệt…tất cả vẽ nên một bức tranh diễm tình hiếm thấy. Nhưng cảnh tài nào vào được tâm khi trước mắt chỉ là màn đêm ảm đạm. Người ngồi đó, nhãn thần như quét qua hết thảy nhưng thật sự lại chẳng thấy gì. Khứu giác ngửi được hương thơm ngan ngát trong gió nhưng cái se lạnh lại làm sống mũi có chút cay cay. Không khí ở đây thật dễ chịu, chẳng khắc nghiệt như ở Đột Quyết dù nằm sát biên giới.



Mà…còn cái đất nước mang tên Đột Quyết đó sao? Trong vòng 1 ngày, cái tên đó cư nhiên bị xóa sạch trên bản đồ Đại Đường. Đông Hải không thể nhìn thấy, nhưng y có thể hình dung cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi kinh hoàng đó. Không một người Đột Quyết nào sống sót, không một người. Còn y?Là con dân Đột Quyết, vì mang cảnh mù lòa mà không thể nâng kiếm bảo vệ nước nhà. Bây giờ thì sao? Sinh tử của mình còn không thể nắm trong tay, nói làm chi tới phục thù cho Đột Quyết?



Lúc này, Đông Hải thật sự hoang mang. Thà tên tướng quân lãnh khốc đó một đao khảm y hoặc tống y vào lao phòng, y còn có thể thong thả chờ đợi ngày hành quyết. Đằng này, hắn cư nhiên mang y về phủ của mình, ngoài thiêu hủy phục sức Đột Quyết ra chẳng làm gì khác, còn sai người tắm rửa, mang y ra nơi này rồi chuẩn bị bữa tối.



Tất cả..cho mục đích cuối cùng là gì?



Đông Hải có dự cảm bất an. Lẽ nào hắn muốn hành hạ y, để y sống không bằng chết. Còn cả Hàn Canh? Hắn đã nói Hàn Canh đã theo đến đây, nếu y phản kháng, chẳng phải đã làm liên lụy tới người kia. Chỉ nghĩ tới nhiêu đó, Đông Hải lập tức đứng phắt dậy. Y phải tự mình rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi xa lạ này. Không thể ngồi chờ tên Khởi Phạm kia tới lăng nhục mình, cũng không thể để Hàn Canh vì mình mà liều mạng xông vào đây.



Đáng thương cho kẻ bất tự lượng lực, mắt đã không nhìn thấy, cố bước đi cũng chỉ là mò mẫm vô lực trong bóng tối. Không có gậy để dò đường, lại ở nơi địa thế xa lạ, đi được vài bước liền sẩy chân ngã nhào về phía trước.



Đột nhiên, Đông Hải cảm nhận được một vòng tay rắn chắc quấn lấy eo nâng cơ thể y lên. Chẳng dừng lại ở đó, cánh tay lại thô bạo kéo ngược y về, để lưng y ngã hoàn toàn vào bờ ngực to lớn lạ lẫm.



“Muốn làm mồi cho ngư tới mức đó sao?” Giọng nói băng lãnh cả đời Đông Hải cũng không thể quên được vang lên sát bên tai y, mang theo chút giễu cợt mỉa mai. Nguyên lai, nếu Khởi Phạm không ra tay kịp lúc, Đông Hải đã rơi thẳng xuống hồ nước lớn dưới kia



Người tóc vàng ra sức vùng vẫy. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, kẻ này đã lưu lại cho y nỗi sợ hãi vô hình. Bá khí toát lên từ hắn cùng cái đầu với những suy tính thâm độc đến cả một kẻ mắt sáng cũng khó nhìn ra…tất cả khiến y muốn chạy trốn. Đông Hải không dám tưởng tượng nếu đôi mắt này có thể nhìn thấy, y sẽ còn kinh sợ tới mức nào khi đối diện với tên kia.



“Ngươi muốn đi đâu? Hay là sợ bễ nhục phục sinh < ăn không ngồi rồi, nhàn rỗi quá lâu khiến thân thể phì nộn ra>, thừa lúc ta không ở đây liền tranh thủ động tay động chân?”




“Phải, là ta, Hàn Canh đây công tử..”



Như tiểu miêu lạc mẹ vừa tìm lại được mẫu thân, Đông Hải nắm chặt lấy cánh tay người kia, xúc động không nói nên lời, nước mắt vẫn tuôn rơi.



Hàn Canh đau lòng nhìn chủ tử mình tiều tụy đi thấy rõ. Đông Hải đã hôn mê bất tỉnh ba ngày qua. Nhớ lúc được Khởi Phạm triệu đến, hắn đã sửng sốt biết chừng nào khi chứng kiến bộ dạng đáng sợ của công tử. Khuôn mặt không chút huyết sắc, môi tái nhợt, thân thể bất động, hơi thở yếu ớt trông cứ như thi thể người chết. Nghe nói đại phu có tới kê đơn cho y, Khởi Phạm lệnh hắn sắc thuốc và chăm sóc công tử chu đáo. Đấy là lẽ đương nhiên, hắn không thể bỏ mặc chủ tử mình như vậy. Nhưng tên tướng quân đó lại cấm không được giúp Đông Hải thay quần áo, tắm rửa, …tất cả những việc đó phải giao cho tì nữ trong phủ làm. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà Đông Hải lại đến nông nỗi như vậy, không nhìn thấy nhưng Hàn Canh chắc chắn cơ thể kia đã mang đầy thương tích. Thắc mắc nhưng hắn nào dám lên tiếng hỏi lý do. Chẳng may Khởi Phạm đổi ý thì sao? Chỉ cần nhìn thấy công tử vẫn còn hơi thở, hắn sẽ ra sức chăm sóc, bảo vệ người này.



“Hàn Canh….sao ngươi vào được đây?” Đông Hải cố nén tiếng nấc lại, yếu ớt hỏi.



“Đương nhiên là theo lệnh của ta.”



Hàn Canh chưa kịp trả lời, giọng nói đáng sợ mà cả đời y cũng không quên được kia lại một lần nữa cất lên. Đông Hải giật nảy người, luống cuống thu mình vào trong góc giường, sắc mặt ban nãy vừa hồng hào một chút lại tiếp tục trắng bệch.



Khởi Phạm vừa đến cửa đã chứng kiến thấy cái màn ôm ấp chướng mắt của chủ tớ nhà này. Nhìn Đông Hải yếu đuối nép vào người Hàn Canh, vẻ mặt thuần khiết như đứa trẻ tìm thấy mẹ lại khiến nộ khí trong hắn dâng cao, mặt mày tối sầm lại, ngữ khí cũng trở nên đáng sợ thập phần.



———————————————————



(*) Ô trình tửu:



Sản xuất tại Ô Trình, nay thuộc huyện Ngô Hưng, Chiết Giang, vẫn được thiên hạ cho rằng đây là loại rượu ngon hạng nhất của Trung Hoa (thiên hạ đệ nhất Ô Trình tửu). Rượu Ô Trình đã đi vào lịch sử vì xuất phát từ một câu truyện tình nổi tiếng vừa thơ mộng vừa gian nan của một vương tôn.



—– Bản thân Tận nhận thấy loại rượu này thích hợp với cặp Phạm – Hải ^^