Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 62 : Bị anh biết được chân tướng (2)

Ngày đăng: 16:44 19/04/20


Cùng với cơn đau kì lạ này, Trác Yến bỗng thấy vô cùng ấm ức.



Cô bỗng khóc to, nấc nghẹn nói: “Đầu đau! Chân đau! Tim đau! Lồng ngực đau! Toàn thân chỗ nào cũng đau!”.



Người kia trán đã bắt đầu rịn mồ hôi.



Nước mắt Trác Yến cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, từng giọt lại từng giọt rơi xuống người cô hoặc mặt đất, trong tích tắc biến mất, để lại vết ẩm ướt.



Những giọt nước mắt ấy như có trọng lượng, khiến anh bị đè đến nghẹt thở.



Cô nhìn anh, nấc nghẹn hỏi: “Có phải cậu… cố ý… giận mình lừa cậu… nên báo… thù… đập mình không?”.



Cô vốn rất đau lòng, nhưng lại khiến người ấy nghe mà bất lực, điên cuồng đến độ cười to.



“Trong lòng cậu, tôi xấu thế à?”.



Trương Nhất Địch cười mỉa mai, nhìn Trác Yến hỏi từng tiếng.



Lần này không biết có trùng hợp hay không mà Trác Yến đúng là bị Trương Nhất Địch đập bóng trúng.



Cô liếc nhìn anh, cúi xuống lại khóc rất thê thảm, cho dù anh có hỏi gì cô, cô cũng không chịu nổi.



Trương Nhất Địch thử dìu cô đứng dậy, cô vừa nhướn người lên một chút đã mềm oặt ngồi vật xuống đất.



Sắc mặt cô càng lúc càng trắng, trắng bệch không còn giọt máu.



Anh bất giác thấy cuống quýt, hỏi gấp: “Có phải cậu đau lắm không?”.



Cô gật bừa.



Đúng là rất đau, đặc biệt là chân phải.



Cô nức nở khóc, trong tiếng nấc nghẹn còn có tiếng rên rỉ, khiến anh càng rối loạn hơn.



Bất chấp tất cả, anh vươn tay ra bế bổng cô lên.



Cô kinh hoảng “á” lên một tiếng.



Chỉ nghe anh nói: “Chịu đau một chút, tôi đưa cậu đến bệnh viện!”, rồi cảm thấy cơ thể như một trận gió lốc, nhanh chóng ào đến cổng trường.



Trong cơn gió lốc ấy có mùi mồ hôi của anh, cũng có cả nhịp tim anh đập thình thịch.



Đó là lần đầu cô tiếp xúc thân mật như thế với bạn khác giới.



Cô cảm nhận được hai cánh tay anh vòng sau lưng và dưới đầu gối cô, mạnh mẽ rắn chắc, cô được anh ôm rất vững vàng.



Cô bị xốc nảy trong quán tính chạy nhanh của anh, bất giác phải dựa vào ngực anh.



Nhịp tim anh đập mạnh từng nhịp, giống chiếc đồng hồ đúng giờ đang di chuyển từ từ, tích tắc tích tắc, khiến người ta nghe mà có cảm giác yên lòng đến kỳ lạ.
Anh nhìn kỹ lại, lần này, trên gương mặt đẹp trai lại xuất hiện thêm rất nhiều vạch đen.



Mấy người này đang dùng bút vẽ vời hoa lá trên lớp bó bột thạch cao của chân Trác Yến.



Trong tích tắc, bạn Trương Nhất Địch vốn không dễ dàng biểu lộ tình cảm, đã có phần nghệch ra mà không thể kiềm chế nổi…



Từ sau khi quen Trác Yến, anh cảm thấy nhận thức của mình về nữ sinh đã có quá nhiều đột phá.



Có người gãy chân nào lại lạc quan như cô không? Trông có vẻ không phải là không có tâm sự,, nhưng cho dù cô phiền muộn bao nhiêu, lúc có thể cười được thì cô nhất định sẽ cười.



Đồng thời cô không chỉ cười một mình, mà còn cố gắng làm cho những người xung quang cười cùng cô.



Không giống anh, lúc nào cũng ủ rũ, cho dù vui vẻ cũng như cách một lới vải xám xịt, không thể nào thấy rõ.



Trác Yến là người đầu tiên phát hiện ra Trương Nhất Địch.



Thấy anh đột ngột “hiện thân”, cô bất giác run rẩy dựa ra phía sau, khẽ kêu lên “ui da” một tiếng, khiến ba cô nàng kia cùng ngẩng lên nhìn cô: “Ngoan ngoãn đi! Bị bệnh Parkinson à? Run cái gì mà run, chữ viết nghiêng rồi này, tiền này tớ không đưa cho cậu đâu!”.



Thấy Trác Yến liếc mắt nhìn sang bên, vẻ mặt hơi kinh ngạc, họ đều nhìn theo ánh mắt cô.



Thấy Trương Nhất Địch xuất hiện như ma, họ đều “á” lên một tiếng.



Trương Nhất Địch vô cùng bình thản, lên tiếng chào họ: “Hi, các bạn đến rồi”. Đưa cháo cho Trác Yến, anh dặn: “Ăn lúc nóng”, rồi lại quay sang ba cô nàng kia: “Không biết các bạn đến lúc này nên chỉ mua cơm tối cho một mình cô ấy”.



Tôn Dĩnh cười, không nói gì.



Tiểu Dư mắt đầy trái tim hồng, không nói được gì.



Lộ Dương cảm thấy bộ dạng Tiểu Dư quá mất mặt, sau khi trừng mắt nhìn bạn mới quay sang nói với Trương Nhất Địch: “Không sao không sao, bọn mình ăn rồi!”. Nói xong nhìn Trác Yến rồi lại nhìn bạn Trương, hai người họ một người thì đờ đẫn người kia thì ung dung; cô cảm thấy không khi giữa hai người này rất kỳ lạ, nheo mắt lại cười rồi hỏi: “Hỏi một câu nhé, hai người các cậu… có phải là đã một nụ cười rửa sạch ân thù không đấy?”.



Nghe cô nàng hỏi một câu đường đột như vậy, Trác Yến vội vàng suỵt: “Đồ lắm chuyện, không tò mò thì cậu không sống nổi à?”.



Trương Nhất Địch vẫn tỏ ra bình thường.



Anh không tránh né câu hỏi này mà thản nhiên đáp lời Lộ Dương: “Không phải một nụ cười rửa sạch ân thù, mà là một trận khóc rửa sạch ân thù mới đúng”.



Ba người đều tỏ ra không hiểu.



Trác Yến bối rối rụt cổ lại, mong chờ Trương Nhất Địch dừng lại, cuối cùng vẫn không được như ý.



“Trước khi đến bệnh viện, bạn ấy khóc như sắp thành lũ lụt rồi ấy”.



Anh chàng Trương đẹp trai kể lại chuyện một cách bình thản, ba cô nàng lại lờ mờ cảm thấy có gì đó khác thường.



Trương Nhất Địch đi rồi, Tiểu Dư hứng chí nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, Trương Nhất Địch anh ấy cứu cậu à! Hay là nhân cơ hội tốt này, cậu đền đáp cho anh ấy bằng cơ thể cậu đi! Dũng cảm dùng thân báo đáp, đừng do dự, chị đây ủng hộ cậu!”.



Trác Yến nhìn bạn, vẻ mặt tà ác, gian xảo: “Cậu làm ơn đi uống thuốc bổ não đi, đồ đầu heo! Tớ làm cho chân cậu gãy trước, rồi đưa cậu đi bó bột, sau đó xin cậu đừng do dự mà làm ấm giường cho tớ nhé, vì tớ có ơn đưa cậu đi bó bột mà!”.